Cảnh sát ghét bỏ lấy giẻ lau và thùng rác tới dọn dẹp.
“Cậu thế này là sao hả? Nếu nôn ra kiểu này, vậy làm nghề như chúng tôi có mà nôn tới chết rồi à?”
Sau khi nôn một trận như điện, trong lòng Tằng Lí vừa sợ hãi vừa phẫn nộ, anh ta hét lớn: “Anh… Con mẹ các người một đám biến thái, vì sao lại đưa tôi tới đây, các anh muốn… làm gì hả?”
Tô Trảm chậm rãi lấy ra một đôi bao tay, chậm rãi đeo lên: “Cậu nói xem? Nơi là là phòng giải phẫu, chuyên để giải phẫu thi thể.”
Tằng Lí quát: “Nhưng ông đây không phải thi thể…”
Thanh âm của anh ta đột nhiên im bặt, mắt nhìn Tô Trảm tràn ngập sợ hãi: “Anh… các anh… không phải các anh muốn…” Biến anh ta thành thi thể chứ?
Tô Trảm mỉm cười: “Chắc cũng giống như cái cậu đang nghĩ đấy.”
“Anh… Anh anh… là pháp y…?” Thanh âm của Tằng Lí trở nên run rẩy.
“Tôi không phải pháp y, nhưng tôi đã học qua giải phẫu, phải nói là cái gì tôi cũng làm rồi.” Tô Trảm nói cũng không chuẩn xác làm, đúng ra phải là, không có cái gì anh ta không làm được.
“Yên tâm, tôi sẽ khiến cậu không cảm thấy đau mấy đâu.”
Tô Trảm nói xong bèn cầm lên một con dao giải phẫu sắc bén, sau đó nhanh chóng cắt bỏ quần áo của Tằng Lí.
Tằng Lí cảm giác lạnh buốt cả người, há mồm chửi to: “Mẹ nó, anh muốn hỏi gì thì hỏi luôn đi, tôi không muốn chơi trò này.”
Anh ta không muốn bị giải phẫu sống. Người đàn ông này thực sự cmn không phải là người, người ta tốt xấu gì cũng phải hỏi rồi mới tra tấn, tên này thì làm ngược lại, chẳng hỏi gì đã tra tấn luôn rồi.
Tô Trảm nhíu mày: “Thực thẳng thắn. Yến Minh Tu ở đâu?”
“Tôi không biết. Tôi không biết…”
Sắc mặt Tô Trảm trầm xuống: “Không biết? Xem ra cậu căn bản chưa nghĩ ra mình vừa nói cái gì, thôi thì chúng ta tiếp tục.”
“Không đúng, không đúng… Anh có thể hỏi câu nào dễ một chút, câu nào mà tôi biết câu trả lời ấy…”
Tô Trảm hỏi anh ta:
“Vậy cậu nói xem cậu biết cái gì?”
Tằng Lí vẻ mặt khó xử: “Kỳ thực… tôi biết rất ít… rất rất ít. Anh thấy tôi nhát gan thế này, người như tôi sẽ không bao giờ được biết nhiều chuyện từ họ đâu.”
Dao giải phẫu trong tay Tô Trảm lia một vòng, phần ngực áo của Tằng Lí đã rách te tua.
“Không cho cậu biết ư? Vậy cậu có biết thân phận của mình là gì không?”
Khí lạnh nháy mắt xộc vào, thân thể Tằng Lí như lá sắp rụng: “Biết… biết…”
“Nói.”
“Tằng… Nhà họ Tằng… con rơi…”
Tô Trảm gật đầu: “Biết là tốt rồi, tiếp tục nói đi.”
Tằng Lí nói: “Nhưng… ngoại trừ điều đó ra, tôi chẳng biết gì hết. Trước khi Tằng gia thất thế tôi cũng không biết gì, ngay cả cha tôi là ai tôi cũng chưa từng gặp. Sau khi Tằng gia sụp đổ, có người đột nhiên tới nói với tôi rằng tôi là con rơi của nhà họ Tằng, cho tôi một chút tiền. Sau đó, chính là Yến Minh Tu, hắn bảo tôi tiếp cận Quý Miên Miên. Tôi hỏi hắn vì sao, hắn chỉ nói tôi chỉ cần làm Quý Miên Miên thích tôi là được, những cái khác tôi không cần phải xen vào, tôi phải…”
Kỳ thực, đến giờ Tằng Lí vẫn rất mơ hồ về thân phận của mình, về cha mẹ mình, tất cả những thứ này đều là người khác nói cho anh ta nghe.
Đến bây giờ anh ta vẫn còn nghi hoặc một chuyện, anh ta thật sự là con rơi của Tằng gia sao?
“Bình thường Yến Minh Tu liên hệ với cậu thế nào?”
Tằng Lí đáp: “Hắn… gọi điện thoại cho tôi, có đôi khi là cấp dưới của hắn liên hệ.”
“Số điện thoại.” Tô Trảm dùng con dao rạch luôn hai tay áo của Tằng Lí ra.