Giang Lai ra ngoài, điện thoại di động của Nhạc Thính Phong vang lên, vừa thấy là Tô Trảm gọi tới thì anh liền nhấc máy: “Alo… Có chuyện gì?”
“Cậu đang ở đâu?”
“Ở công ty, đang chuẩn bị về nhà.”
Không biết Tô Trảm nói gì, sắc mặt của Nhạc Thính Phong đột nhiên trầm xuống: “Được, tôi biết rồi.”
Buông di động xuống, Nhạc Thính Phong tiếp tục làm việc.
…
Khoảng 6 giờ, Giang Lai gõ cửa: “Ông chủ, sắp tan tầm rồi.”
“Được…” Nhạc Thính Phong tắt máy tính, cầm lấy áo khoác và chìa khóa xe ra khỏi phòng.
Anh vào thang máy đi xuống lầu một, không bao lâu sau, Nhạc Thính Phong lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, lên đường về nhà.
Giờ này, đèn ở Lạc Thành đã lên. Trời hôm nay âm u, hiện tại trời đã gần như đen đặc.
Xe bon bon trên đường, nhưng vì đúng giờ tan tầm nên đường rất đông.
Ở trên một ngã tư lớn, tắc đường gần 20 phút, xe xếp hàng dài, vất vả lắm xe phía trước mới lách ra được, xe của Nhạc Thính Phong cũng có thể rời đi.
Chỉ có đoạn đường này là bị tắc, qua ngã tư, tốc độ xe đã nhanh hơn không ít.
Chuẩn bị qua ngã tư đường thì đột nhiên… có người từ ven đường đẩy một đứa bé gái ra. Đứa bé gái chỉ chừng năm, sáu tuổi, dưới đèn đường, vẻ mặt nó khủng hoảng, sợ hãi, những người đang chờ trên vỉa hè để qua đường cũng hoảng sợ hét lên.
Xe của Nhạc Thính Phong trong chớp mắt sẽ đâm phải con bé, chỉ còn cách mấy chục cm nữa thôi thì xe đột nhiên đánh lái đâm vào cột đèn ven đường làm phát ra một tiếng vang rất lớn.
Người qua đường hét lên những tiếng chói tai, mẹ của đứa bé gái ôm đứa con nhỏ vẫn đang ngồi ngây ngốc trên đường khóc rống lên. Mọi người không ai dám đi qua, tất cả đều lui lại mấy bước.
Rất nhanh, có người gọi
cấp cứu, gọi 120. Cảnh sát nhanh chóng tới nơi, đem hiện trường tai nạn phong tỏa, rất nhanh một nửa con đường lại tắc nghẹt.
Xe cứu thương tới kéo người bên trong ra, sau đó đưa lên cáng rồi nhanh chóng rời khỏi hiện trường dưới sự dẫn đường của xe cảnh sát.
Trong số rất nhiều xe đang xếp hàng dài trên đường, trên một chiếc xe có người luôn để ý tới vụ tai nạn, sau khi nhìn thấy người bị đưa lên cáng đem đi, nhìn không rõ mặt, nhưng qua tiếng la hét của đám bác sĩ, y tá thì có thể thấy được người này bị thương không nhẹ, không biết chừng còn mất mạng như chơi.
Nếu không, xe cảnh sát cũng không trực tiếp mở đường, hộ tống người bị thương tới bệnh viện.
Hắn ta bấm một dãy số: “Chúng tôi thành công rồi. Nhạc Thính Phong vì né đứa bé kia nên đã đánh lái đâm lên vỉa hè, tốc độ của hắn ta không nhanh, tuy có thể không mất mạng nhưng xem ra bị thương không nhẹ.”
“Tốt, tốt… Tôi sẽ tiếp tục chú ý!”
Ngay sau chiếc xe này là một chiếc xe khác, bên trong xe ánh sáng rất mờ, đèn đường hắt vào có thể thấy rõ nửa khuôn mặt của Tô Trảm. Anh lấy ra một điếu thuốc, châm thuốc, hút rồi nhả ra một vòng khói, nói: “Thấy chưa?”
Sau lưng anh truyền tới một âm thanh trầm thấp: “Thấy rồi.”
“Hôm nay thiếu chút nữa thì cậu với đứa con chưa kịp nhìn mặt và cô vợ yêu của cậu âm dương cách biệt nhé!”
“Phải, suýt chút nữa. Rốt cuộc anh cũng làm được một chuyện tốt đấy… anh họ!” Ở ghế sau, người ngồi chìm sâu vào bóng tối rõ ràng là Nhạc Thính Phong.