Vì thế, anh cúi đầu cắn lên vành tai Nhạc Thính Phong, mút một cái khiến cho cả người cô tê dại.
Yến Thanh Ti áp chế phản ứng khác thường của thân thể, nhẹ nhàng túm tóc Nhạc Thính Phong, nói nhanh với Arthur: “Đầu chồng tôi không thoải mái, tôi đi xem anh ấy thế nào, chúng ta nói chuyện sau nhé…”
Sau đó lập tức cúp máy.
“Anh mau buông ra…” Yến Thanh Ti thở dốc nhè nhẹ, còn chưa kịp buông điện thoại ra thì đã bị một bóng đen phủ lên, môi bị chặn lại.
Nhạc Thính Phong vòng tay ôm Yến Thanh Ti vào lòng, cô ngồi, anh đứng, cô bị bắt ngẩng cao đầu, anh cong người cúi xuống, thân thể cao lớn bao phủ lấy cô.
Hai người hôn triền miên không dứt.
Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra: “Thanh Ti à… hai đứa…”
Nhạc phu nhân thấy cửa phòng không đóng, nghĩ hai người ở trong không có việc gì nên cũng không gõ cửa mà trực tiếp xông vào. Nhưng vừa thấy con trai và con dâu đang hôn nhau, bà nhìn một cái thôi mà mặt đã đỏ bừng lên.
Nhạc phu nhân biết mình tới sai thời điểm rồi: “Ngại quá… Hai đứa tiếp tục đi.”
Nhưng đi ra ngoài rồi, Nhạc phu nhân lại ý thức được không đúng, Thanh Ti là phụ nữ có thai, con mình tuổi trẻ khí thịnh, vạn nhất không kìm được thì làm sao bây giờ?
Cái này không ổn, Nhạc phu nhân cắn răng một cái, không được, bà phải vào nhắc nhở một chút, bọn trẻ bây giờ không hiểu chuyện, vạn nhất để xảy ra sự cố thì thảm rồi.
Nhạc phu nhân một lần nữa tiến vào, hắng giọng: “Khụ khụ… Hai đứa chú ý một chút nhé, chuyện kia… không thể… Dù sao…”
Nhạc Thính Phong buông Yến Thanh Ti ra, xoay người đen mặt nói: “Mẹ… Con biết mẹ muốn nói gì, mẹ có thể ra ngoài trước một tẹo không hả? Mẹ làm thế này có biết là rất không có ý thức không?”
Yến Thanh Ti đỏ mặt đẩy Nhạc Thính Phong ra, trừng
mắt liếc anh một cái: đứng đắn chút đi!
Nhạc phu nhân vẻ mặt vô tội: “Có chuyện cần nói mà!”
Nhạc Thính Phong: “Mẹ có việc thì có thể chờ con hôn xong rồi hãy nói không? Chỉ chờ một chút thôi mà, vì sao mẹ cứ thích phá chuyện tốt của con thế nhỉ?”
Đây cũng không phải lần đầu tiên, trước kia anh bị mẹ hố rất nhiều lần rồi.
Nhạc phu nhân chép miệng: “Cái này… không phải vì mẹ sợ con ngộ nhỡ không kìm lòng được…”
Nhạc Thính Phong cắn răng nói: “Mẹ cảm thấy con mẹ kém tự chủ vậy à?”
Nhạc Thính Phong nhìn anh, trịnh trọng gật đầu: “Đúng.”
Yến Thanh Ti không nhịn được cười thành tiếng.
Bị mẹ đẻ phá, Nhạc Thính Phong thấy nhức cả răng: “Mẹ… mẹ còn nói “đúng” được à, mẹ không thể cho con mặt mũi sao? Rõ ràng con rất có tự chủ, không tin mẹ hỏi Thanh Ti đi…”
Yến Thanh Ti không nói gì, chỉ yên lặng nhìn anh.
Nhạc Thính Phong bỗng nhiên cảm thấy hình như mình nói sai, nhưng lại không biết mình nói sai ở khúc nào.
Anh ho khan hai tiếng: “Chuyện đó… Thanh Ti mệt mỏi rồi, em nghỉ ngơi trước đi… Mẹ, mẹ có chuyện gì?”
Nhạc phu nhân sờ mũi: “Mẹ cảm thấy chuyện này rât quan trọng, nhưng giờ hình như nó… cũng không còn quan trọng nữa.”
Nhạc Thính Phong cắn răng, trầm giọng kêu: “Mẹ…”
Nhạc phu nhân vội lùi về sau vài bước: “Nhưng hiện tại có một chuyện còn quan trọng hơn.”
“Chuyện gì.”
Nhạc phu nhân: “Để con hạ hỏa.”
Nhạc Thính Phong…
Anh không muốn nói gì nữa, trực tiếp đi tới trước mặt Nhạc phu nhân, đẩy bà ra ngoài.
Nhạc phu nhân vừa đi vừa nói: “Con trai à, con đừng đẩy mẹ nữa, mẹ thật sự là…”