"Cô hãy đi hỏi cấp trên, chúng tôi chỉ dựa theo phân phó mà làm việc, cấp trên không cho cô tới thì cô không thể tới.”
Cô ta cắn răng: “Không đi, không thèm đi, ai mà thèm chứ.”
…
Nhạc phu nhân liền bị đưa tới chỗ Yến Minh Tu.
Yến Minh Tu đã có thể xuống giường đi lại, nhìn Nhạc phu nhân nhíu mày: “Ai đây?”
Người đưa tới không trả lời vấn đề này, chỉ nói: “Người phụ nữ này rất có tác dụng, cậu phải chăm sóc bà ấy cho tốt, ăn uống đầy đủ, nhưng tuyệt đối không để bà ấy trốn thoát, càng không được để bà ấy liên hệ với bên ngoài.”
Sắc mặt Yến Minh Tu không tốt, cắn răng hỏi: “Bà ấy là ai?”
“Cậu đừng có hỏi nhiều, không cần làm gì cả, chỉ cần xem trọng người này là được.”
Yến Minh Tu cười lạnh: “Tôi không phải cai ngục của các anh, muốn tôi trông người thì phải nsoi cho tôi biết bà ấy là ai, bằng không các người đem bà ấy tới đâu thì đem, đừng tìm tôi.”
Hai người kia do dự một chút, nói: “Bà ấy…”
“Bà ấy là mẹ của Nhạc Thính Phong, có bà ấy ở đây thì chúng ta có thể làm được nhiều chuyện dễ dàng hơn. Đối với cậu mà nói, đây cũng không phải chuyện xấu.”
“Nhạc phu nhân?”
Yến Minh Tu cúi đầu nhìn Nhạc phu nhân vẫn đang hôn mê bất tỉnh. Hắn tiến lên, dùng tay lau lau mặt Nhạc phu nhân, lại kéo tóc giả xuống.
Quả nhiên đúng là bộ dáng của Nhạc phu nhân, hắn kinh ngạc: “Thế mà các người lại bắt được bà ấy cơ à?”
“Chỉ cần kế hoạch tốt thì không chuyện gì không làm được. Cậu muốn báo thù, chuyện này cũng không mâu thuẫn với mục đích của chúng tôi, nhưng người phụ nữ này tạm thời không thể động vào.”
Bọn họ để bắt được Nhạc phu nhân đã phải thiết kế một kế hoạch hết sức kín kẽ.
Đầu tiên là phải chuẩn bị tốt Nhạc phu nhân giả mạo, đi vào siêu thị từ trước.
Sau đó, khi bị người ta trộm lấy ví tiền, Nhạc phu nhân sẽ đuổi theo, kẻ trộm ví chỉ cần dẫn dụ bà đi lên tầng 2, tiến vào góc chết, sau đó sẽ nhanh chóng đánh tráo người.
Những người bảo
vệ cho Nhạc phu nhân tốc độ rất nhanh, nhưng tốc độ đánh tráo của họ còn nhanh hơn.
Bảo tiêu thấy Nhạc phu nhân thì sẽ không để ý thứ khác, chờ bọn họ rời đi, bọn hắn sẽ mang Nhạc phu nhân thật ra ngoài.
Bảo tiêu dù lợi hại tới đâu thì cũng không phải người thân thiết với bà, tất nhiên sẽ không liếc mắt mà có thể phân biệt được thật giả.
Huống chi, bọn họ đã chuẩn bị Nhạc phu nhân giả có bộ dáng cực kỳ giống, chiều cao, độ gầy béo đều không khác gì, người thường sao có thể nhận ra đây?
Yến Minh Tu nhìn Nhạc phu nhân có chút đăm chiêu: “Tôi biết rồi, các người đi đi.”
“Nhất định phải xem trọng bà ấy.”
“Biết rồi.”
Người đi rồi, Yến Minh Tu vẫy tay ra hiệu cho người đưa Nhạc phu nhân vào một phòng dành cho khách.
Hiện tại Nhạc phu nhân đã ở trong tay bọn họ, điều này tương đương với việc nắm giữ một điểm yếu trí mạng của Yến Thanh Ti. Bởi vì quan hệ giữa Nhạc phu nhân và Yến Thanh Ti cực kỳ tốt, so với người thân ruột thịt còn tốt hơn nhiều.
Nếu Yến Thanh Ti biết Nhạc phu nhân ở trong tay bọn họ…
Trong lòng Yến Minh Tu nhanh chóng suy tư, trong thời gian ngắn đã nghĩ ra hơn mười biện pháp đối phó với Yến Thanh Ti.
Khóe môi hắn gợi lên, giờ thì nhất định có thể làm cho Yến Thanh Ti hối không kịp.
Nhưng đột nhiên, vẻ tươi cười trên mặt Yến Minh Tu ngưng lại, ánh mắt trở nên hung ác và nham hiểm cực kỳ.
Bởi vì hắn chợt phát hiện ra, hơn 10 biện pháp đối phó này lại không có cái nào muốn lấy mạng cô.
…
Thím Ngũ vừa về nhà liền hô: “Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân…”
Yến Thanh Ti nghe được thanh âm của thím Ngũ liền đi xuống lầu, kết quả chỉ thấy có mình bà, không thấy Nhạc phu nhân đâu cả.