Người giả kia toàn thân là sơ hở, trừ bỏ khuôn mặt giống Nhạc phu nhân thì chẳng có điểm nào giống nữa cả.
Nhưng cô ta lại tưởng có thể lừa dối được ông. Nếu ngay cả người mà mình yêu ông cũng không nhận ra thì sao có thể xứng ở bên bà ấy?
Lúc đó, Hạ An Lan đã muốn lập tức giết chết người này, nhưng ông nhanh chóng ý thức được, hiện tại không thể giết cô ta. Cô ta có thể giả mạo Ngưng Mi tới đây thì có nghĩa người thật đã ở trong ta họ.
Ông ta phải tạm ổn định người giả này, cố giả vờ yêu thương cô ta, bằng không nếu vạch trần ngay thì sẽ gây bất lợi cho Nhạc phu nhân.
Vừa rồi, mới chỉ đối thoại ngắn ngủi mấy câu, Hạ An Lan đã nhận ra vài vấn đề trong lời cô ta.
Nhạc phu nhân từ nhà đi ra là người thật, vì bọn họ không thể nào động thủ ở ngay tại Nhạc gia được, hơn nữa Thanh Ti và Thính Phong cũng sẽ không đời nào không nhận ra nếu là người giả mạo.
Như vậy nhất định bọn chúng ra tay ở siêu thị, vậy nên có lẽ bây giờ Nhạc phu nhân vẫn đang ở Lạc Thành.
Hạ An Lan nhắm mắt lại, hiện giờ ông cần tỉnh táo.
Không thể loại, càng lúc này càng cần phải bình tĩnh.
…
Nhạc phu nhân giả được đưa tới nơi nghỉ ngơi, thư ký rời đi rồi, hết thảy đều yên tĩnh lại, lúc này cô ta mới giật mình nghĩ tới nhiệm vụ của bản thân.
Cô ta sốt ruột đi tới đi lui trong lòng, lòng bàn tay trong chốc lát đã ướt đầy mồ hôi.
Nhiệm vụ của cô ta là giả làm Nhạc phu nhân, tới ám sát Hạ An Lan.
Lúc cấp trên giao cho cô ta nhiệm vụ này đã nói rõ, sau khi cô ta gặp được Hạ An Lan thì phải trong thời gian ngắn nhất ám sát ông ấy, nhất định phải một chiêu lấy mạng.
Tuy rằng cô ta đeo mặt nạ giả làm Nhạc phu nhân, cũng cố gắng bắt chước thanh âm của bà, nhưng bọn họ đều biết, ở trước mặt Hạ An Lan, thủ đoạn ấy không kéo dài được bao lâu, sớm muộn gì cũng bị phát hiện ra.
Cô ta được đưa tới đây
không phải để tâm sự cùng Hạ An Lan, không phải sống cùng ông, mà muốn lợi dụng khuôn mặt này, tiếp cận ông để ám sát.
Bằng không, càng để lâu càng dễ bị phát hiện. Cấp trên đã dặn dò nhất định phải nhanh chóng ra tay, tuyệt đối không thể nhân từ.
Vừa rồi khi cô ta ở chung một chỗ với Hạ An Lan, cô ta có rất nhiều cơ hội để ra tay, nhưng… cô ta đã quên, cô ta hoàn toàn quên mất nhiệm vụ của mình.
Cô ta bị sự dịu dàng, bị thanh âm ngọt ngào, bị nụ cười của ông mê hoặc hoàn toàn, cô ta không khống chế nổi bản thân mình.
Nhạc phu nhân giả sốt ruột. Cô ta nhớ tới bộ dáng vừa rồi khi nói chuyện với mình của Hạ An Lan, ánh mắt, thanh âm của ông làm cô ta không tự chủ được mà trầm luân trong đó. Cô ta chưa từng nghĩ tới, Hạ An Lan lại là người có mị lực như thế. Lúc ông thật sự đối tốt với ai thì người đó không thể nào kháng cự được.
Cô ta cắn răng nghĩ… chắc Hạ An Lan vẫn không phát hiện ra đâu? Chắc là không, nếu không tại sao ông ấy lại có thể dịu dàng như thế?
Không quan hệ, vừa mới gặp mặt, sau này cô ta còn nhiều thời gian.
Chờ buổi tối, cô ta… nhất định có cơ hội ra tay.
Nhưng… Thật sự ghen tị với Tô Ngưng Mi kia, bà ta lại được một người đàn ông hoàn mỹ như thế yêu thương.
Nếu lần này bà ấy không xui xẻo bị người ta trông thấy, vậy bà ấy… rất nhanh sẽ trở thành đệ nhất phu nhân.
Đệ nhất phu nhân… Danh hiệu này thật là từ ngữ đẹp nhất trên đời này.
Đáy lòng cô ta bỗng nhiên toát ra một ý tưởng. Nếu cô ta có thể thay thế Tô Ngưng Mi… Liệu có phải… Cũng không phải không có khả năng…
…
Ngự Trì gõ cửa rồi tiến vào: “Tiên sinh.”
Thanh âm của Hạ An Lan rất lạnh: “Ngự Trì, cậu lập tức dẫn người tới Lạc Thành, đi ngay bây giờ. Mặc kệ cậu dùng phương pháp gì, nhưng phải tìm thấy phu nhân ngay cho tôi.”