Nhưng không đúng, sao mẹ lại không về được chứ, cho dù bà lưu luyến Hạ An Lan tới mấy thì cũng sẽ về, vì bà lo sẽ không có ai chăm sóc cho Thanh Ti.
Nhạc Thính Phong nhíu chặt mày, sao hôm nay cứ cảm thấy có chỗ nào không ổn.
“Thanh Ti, bác gọi điện cho em nói mẹ sẽ không về à?”
“Không. Chút nữa em sẽ gọi điện hỏi xem, cơm tối chút nữa mới xong, anh lên phòng thay đồ đi.”
“Ừ…”
Nhạc Thính Phong đi lên lầu, anh không thay quần áo ngay mà gọi cho Hạ An Lan.
Anh cảm thấy rất không yên tâm, phải hỏi cho rõ ràng.
“Bác… Tối nay mẹ con không về thật ạ?”
Hạ An Lan đáp: “Phải, không về.”
Ông còn đang do dự không biết có nên nói cho Nhạc Thính Phong biết sự thật không nữa.
Ông vẫn đang làm việc, còn chưa về, cũng không muốn về để phải nhìn mặt kẻ giả mạo kia.
Nhạc Thính Phong hỏi: “Là bác không cho mẹ về hay bà ấy không muốn về?”
“Sao, con lo lắng bác giữ mẹ con lại à?”
Nhạc Thính Phong đáp: “Con không có ý đó, con chỉ cảm thấy có điểm không hợp lý… Dựa theo tính tình của mẹ con, bà ấy tuyệt đối không thể không trở về.”
Hạ An Lan thở dài một tiếng.
Nhạc Thính Phong nghe thấy tiếng thở dài thì cảm thấy ôn đúng: “Bác, sao thế… có phải mẹ con xảy ra chuyện gì không?”
Sau một hồi trầm mặc, Hạ An Lan đáp: “Đúng… đã xảy ra chuyện.”
Sắc mặt Nhạc Thính Phong lập tức thay đổi: “Xảy ra chuyện gì? Mẹ con làm sao?”
“Mẹ con bị bắt cóc rồi. Người tới thủ đô không phải bà ấy mà là một sát thủ giả dạng bà ấy thôi… Chuyện này… con đừng nói với Thanh Ti, nó đang có thai, đừng để nó bận tâm.”
Nhạc Thính Phong vừa nghe thì trong lòng đã căng thẳng, lập tức nói: “Không được… Bác, bác nói rõ ràng trước đã, mẹ con bị bắt cóc thế
nào, khi nào?”
“Hẳn là lúc đi siêu thị bị người ta đánh tráo…”
Nhạc Thính Phong hung hăng giật tóc mình: “Con biết ngay mà, mẹ con sao có thể đột nhiên nói đi là đi, bà ấy đâu phải người như thế, sẽ không thể không nói với con và Thanh Ti câu nào mà đã đi rồi. Giờ con sẽ cho người đi tìm…”
Hạ An Lan nói: “Đừng vội, bác đã bảo Ngự Trì tới đó, hiện đã hội họp với Tô Trảm. Bọn họ đưa tới người giả mạo là đã có chuẩn bị, con không cần để lộ ra việc đã biết mẹ mình bị bắt cóc, hết thảy cứ như bình thường, hiểu không?”
“Vâng… Con biết rồi…”
“Con chăm sóc Thanh Ti cho tốt, chuyện này nếu để nó biết có khi lại không tốt.”
“Con biết, con sẽ chăm sóc cho cô ấy.”
Cúp máy rồi, tâm tình của Nhạc Thính Phong lúc này là rất muốn giết người.
Những kẻ đó thật sự không muốn nhà anh sống yên ổn, ngay cả mẹ anh mà còn dám bắt cóc.
Nhạc Thính Phong lòng nóng như lửa đốt, chắc hiện tại mẹ đang sợ hãi lắm.
Anh đi qua đi lại ở trong phòng một hồi, sau đó liền gọi cho Tô Trảm.
Tô Trảm nói với anh là đã nắm được tình hình, bọn họ đang bố trí tìm kiếm toàn thành, đang cần một lý do đầy đủ để công khai chuyện tìm kiếm.
Cúp máy rồi, Nhạc Thính Phong buộc mình phải tỉnh táo lại. Anh nghe thấy Yến Thanh Ti gọi nên trả lời, sau đó nhanh chóng thay quần áo và xuống nhà.
Nhạc Thính Phong làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, ôm vai Yến Thanh Ti: “Bà xã, vừa rồi bác gọi điện cho anh nói đêm nay ông ấy giữ mẹ ở lại.”
Anh nói thế, đương nhiên Yến Thanh Ti không nghi ngờ gì, cười nói: “Xem ra bác rất lưu luyến, không muốn mẹ về rồi…”