Người ngoài cửa chỉ đợi nghe lệnh này liền đẩy cửa ra nối nhau đi vào.
Thư ký thấp giọng nói: “Tiên sinh, phòng của ngài đã chuẩn bị xong rồi, ngài mau đi nghỉ thôi.”
Hạ An Lan không nói chuyện, ông đi tới ngồi xuống sô pha, giờ làm sao mà ông có thể ngủ được?
Nhắm mắt vào là lại nghĩ tới Tô Ngưng Mi, lo lắng bà phải chịu khổ, lo lắng bà bị ngược đãi.
Nghĩ tới đó, Hạ An Lan thật sự muốn giết hết tất cả những kẻ chỉ biết dùng mưu hèn kế bẩn này.
Một người từ trong phòng đi ra, hỏi: “Tiên sinh, có thể cho dược lượng nhiều thêm một chút được không?”
Hạ An Lan mặt không thay đổi, lạnh lùng nói: “Được, không phải cố kỵ.”
“Vâng.”
Người đó lại đi vào.
Vừa rồi cái kim Hạ An Lan dùng để đâm Nhạc phu nhân giả có chứa thuốc mê, dược lượng không nhiều lắm, hơn nữa lại là thuốc mê kiểu mới nên sẽ không làm cho người ta cảm thấy gì ngay lúc đó, nhưng sẽ dần dần cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ. Sau khi chìm vào giấc ngủ, dù có dùng máy móc kiểm tra thì cũng chỉ thấy là chẳng khác nào người đang ngủ say.
Đến khi tỉnh lại cũng vẫn rất bình thường, thậm chí còn cảm thấy rất thoải mái tinh thần.
Sẽ không bao giờ nghĩ rằng mình bị trúng thuốc mê.
Mà những người vừa rồi là những chuyên gia tra tấn, bọn họ sẽ kiểm tra Nhạc phu nhân đang mê man, sau đó tiêm cho cô ta một chút thuốc phá hư hệ thần kinh, hy vọng những lúc cô ta vô ý thức sẽ nói ra vài lời gì đó có ích.
Vài người vây quanh giường, nói: “Bắt đầu đi.”
Một người lấy ra ống tiêm, tiêm vào mạch bên cổ Nhạc phu nhân giả.
Nếu tiêm vào cánh tay, chờ trời sáng sẽ bị cô ta phát hiện, cho nên chỉ có thể tiêm vào nơi cô ta không nhìn thấy được.
Lúc bọn họ tiêm vào, vì để tránh mạch của cô ta đập nhanh hơn nên
chỉ có thể tiêm vào thành nhiều lần, mỗi lần một chút, đợi khoảng 4, 5 phút thì dược hiệu bắt đầu phát huy tác dụng.
Cảm thấy đã đến lúc rồi, một nhân viên công tác đứng gần cô ta nhất nói: “Bắt đầu ghi âm.”
Người đứng sau anh ta lập tức bật bút ghi âm.
Nhân viên công tác: “Cô là ai?”
“Tôi… tôi là… là… sát… thủ…”
Chờ cô ta nói xong, nhân viên công tác lại hỏi: “Cô giả làm Nhạc phu nhân, tiếp cận tổng thống để làm gì?”
Cô ta nỉ non trong vô tức: “Giết… giết…”
“Giết ai?”
“Hạ…. Hạ…”
Trong miệng cô ta chỉ lặp đi lặp lại một chữ “Hạ” nhưng cũng đủ cho bọn họ hiểu người cô ta muốn giết là ai.
Quả nhiên con ả này được phái tới để ám sát tổng thống, nhưng xem ra tố chất của cô ta cũng thật kém.
Có lẽ bọn họ tìm được một người có vóc dáng giống hệt Nhạc phu nhân cũng đã không dễ dàng gì rồi, có thì phải chọn thôi.
Nếu thật sự là sát thủ được huấn luyện tốt, chỉ sợ tiên sinh hiện đã gặp nguy hiểm rồi.
Dược vật này cũng chưa chắc có tác dụng tốt như vậy.
Nhân viên công tác tiếp tục hỏi: “Phu nhân Tô Ngưng Mi có phải bị các người bắt cóc không?”
“Phải…”
“Hiện tại bà ấy ở đâu?”
“Ở… ở… Lạc… Thành…”
“Chỗ nào Lạc Thành?”
Nhạc phu nhân giả lẩm bẩm: “Yến… Yến…”
“Cái gì Yến?”
“Yến… Yến…”
Cuối cùng Nhạc phu nhân giả vẫn chỉ nói một chữ Yến, không nói rõ là ai, các vấn đề hỏi sau đó cũng không có giá trị gì.
Nhân viên công tác đi ra ngoài báo cáo với Hạ An Lan, đưa bút ghi âm cho ông nghe.