Biểu tình của Yến Thanh Ti không thay đổi, so với vẻ điên cuồng của Yến Như Kha lúc này, cô cực kỳ bình tĩnh.
Cho tới bây giờ, càng là áp lực lớn thì cô càng bình tĩnh.
Cô thản nhiên đáp: “Cái này nên hỏi cô, cô biến mình thành cái bộ dáng này, cô có vui không?”
“Đương nhiên vui rồi…” Có gương mặt tiêu chuẩn của người đẹp này, không cần tốn quá nhiều sức cũng có thể có được cái mình cần.
Biến thành bộ dáng này, thật ra Yến Như Kha cũng rất vui vẻ, cô ta cảm thấy chỉ cần mình cố gắng hơn Yến Thanh Ti, cuối cùng nhất định có thể đạp đổ được cô.
Yến Thanh Ti liếc mắt nhìn mũi cô ta: “Cô vui là tốt rồi.”
Yến Như Kha có cảm giác Yến Thanh Ti đã khác trước đây rất nhiều, bình tĩnh hơn, lạnh lùng hơn, mà lại không bao giờ tức giận, khống chế mình cực giỏi, cho dù biết cô ta là Yến Như Kha nhưng cũng không hề tò mò, càng không thèm hỏi xem cô ta đã làm gì để cuối cùng biến thành bộ dáng này.
Yến Thanh Ti bình tĩnh làm cho Yến Như Kha cảm thấy như dùng nắm tay đánh lên bịch bông vậy, đánh thế nào cũng không méo mó gì.
Yến Như Kha cắn răng: “Yến Thanh Ti, cô cảm thấy cô đi rồi thì có thể về bình an sao? Yến Minh Tu sẽ không bỏ qua cho cô.”
Yến Thanh Ti chuyên tâm lái xe, lười quan tâm tới cô ta.
Cô không nói càng làm cho Yến Như Kha tức giận: “Yến Thanh Ti, cô sẽ không về được đâu, sẽ không bao giờ về lại nhà mình được, loại tiện nhân như cô sắp phải xuống địa ngục rồi.”
Yến Như Kha muốn khiêu khích làm cho Yến Thanh Ti phẫn nộ, mất lý trí, nhưng dù cô ta nói gì thì Yến Thanh Ti cũng cứ như
không nghe thấy.
Chờ Yến Như Kha nói mệt rồi, Yến Thanh Ti mới trả lời: “Tôi sẽ về. Các người không ngăn cản tôi được đâu.”
Nhà của cô, người thân của cô, cô nhất định sẽ bảo vệ, không ai có thể ngăn lại được.
Chấp nhất của Yến Thanh Ti làm cho sự điên cuồng của Yến Như Kha dần an tĩnh lại, nhưng ánh mắt cô ta nhìn Yến Thanh Ti sẽ vĩnh viễn không thay đổi được sự hận thù bên trong.
Máu trên mặt Yến Như Kha đã ngừng chảy, không còn cảm giác đau nữa, cô ta lạnh mắt nhìn Yến Thanh Ti: “Cô có thể tìm ra nơi đó sao?”
Yến Thanh Ti thản nhiên nói: “Đương nhiên rồi… Chơi trốn tìm ư? Cô cũng biết đấy.”
Yến Như Kha cắn răng, sao cô ta biết được, cô ta không hề biết Yến Minh Tu đang ở nơi nào.
Nhưng ở đâu cũng được, cô ta sẽ không để cho Yến Thanh Ti còn sống rời đi.
Yến Thanh Ti lái xe lên cầu, vòng qua nửa Lạc Thành, đi tới một khu phố cổ ở trung tâm.
10 năm trước, ở Lạc Thành, nơi này chính là trung tâm kinh tế của thành phố, đại bộ phận thị dân đều sống ở đây. Sau khi Lạc Thành phát triển rực rỡ lên, nơi này đã không còn quá nhiều nổi bật, trung tâm kinh tế cũng dần chuyển sang nơi khác.
Nhưng trở lại nơi này, nhìn những căn nhà cũ kĩ, ký ức dường như đã lãng quên lại lập tức quay về.
Yến Như Kha vừa thấy nơi này thì kích động hỏi: “Yến Thanh Ti, cô tới đây làm gì?”