Yến Thanh Ti sửng sốt, nghe thấy sau lưng có động tĩnh, xoay người nhìn lại thì chỉ thấy một chiếc xe đang vọt lại đây.
Lúc chiếc xe tới gần, cô thấy người trong xe là Yến Như Kha, tốc độ chiếc xe cực cao, lao thẳng tới Yến Thanh Ti như một con ngựa điên.
Với tốc độ như thế thì có tránh thế nào cũng không được. Yến Thanh Ti đặt tay lên bụng mình, xem ra không thể tránh được một kiếp này rồi, có lẽ hôm nay phải chết ở đây thôi.
Nhưng so với trúng độc thì bị xe đâm đúng là thảm quá!
Một khắc khi đối diện với cái chết, trong lòng Yến Thanh Ti có rất nhiều tiếc nuối, có rất nhiều… Nhưng cô cũng chẳng có thời gian để suy nghĩ nữa.
Yến Thanh Ti chờ thân thể của mình bị hất tung lên, nhưng đột nhiên có một lực rất lớn đẩy cô ra.
Cú đẩy rất mạnh, Yến Thanh Ti liên tục lui về phía sau, chuẩn bị ngã ra mặt đất thì được bảo tiêu chạy tới đỡ lấy.
Bảo tiêu lo lắng hỏi: “Tiểu thư, cô thế nào rồi?”
Yến Thanh Ti kinh ngạc nhìn bọn họ, lại nhìn mình: “Tôi không bị đâm à?”
Bảo tiêu lắc đầu, sau đó quay người nhìn ra giữa đường.
Yến Thanh Ti cũng quay đầu lại, chỉ thấy Yến Minh Tu bị chiếc xe hất tung lên như một bao cát, bay thành một đường vòng cung rồi rơi mạnh xuống đất.
Người hay bao cát bị đánh bay như thế thì cũng không khác gì nhau, về cơ bản rơi xuống rồi là nằm im.
Yến Thanh Ti…
Miệng cô nỉ non: “Yến… Minh Tu…”
Mấy bảo tiêu khác nhanh chóng xong tới, túm lấy Yến Như Kha kéo ra, giữ chặt.
Yến Như Kha bị vặn tay tới trật khớp, mặt bị áp xuống đường, dính đầy cát bụi, cô ta như người điên, vừa giãy vừa mắng to: “Yến Minh Tu, đồ ngu xuẩn, sao mày lại cứu nó, sao lại cứu nó hả? Trên thế giới này, người đáng chết nhất là nó, sao mày lại cứu nó? Mày không phải cũng muốn giết nó à?”
“Yến Minh
Tu, mày đứng lên, đi giết tiện nhân kia cho tao, mau đi giết nó…”
Một bảo tiêu giơ tay đấm lên mặt Yến Như Kha, mũi và cằm cô ta đều vẹo đi, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ.
Yến Thanh Ti loạng choạng đứng lên, cô có cảm giác như trời long đất lở, trước mắt biến thành màu đen, Yến Minh Tu nằm cách đó không xa mà cô không thể đi tới được, dường như không có cách nào tới được.
Hốc mắt Yến Thanh Ti khô khốc, gió thổi lên da mặt lạnh toát, nhìn không ra biểu tình của cô lúc này.
Dưới chân nhẹ nhẫng, bước đi không hề có cảm giác gì.
Yến Thanh Ti khó khăn lắm mới đi tới trước mặt Yến Minh Tu được. Trên mặt hắn toàn máu là máu, mũi, miệng, thậm chí lỗ tai cũng có máu chảy ra, hơi thở cực kỳ mong manh.
Yến Thanh Ti đã thấy rất nhiều người chết, cũng chứng kiến nhiều người chết thảm hơn Yến Minh Tu nhiều.
Nhưng tâm tình cô chưa bao giờ phức tạp và khó lý giải như lúc này.
Yến Thanh Ti ngồi xổm xuống: “Cậu… Sao cậu lại cứu tôi?”
Thanh âm của cô run rẩy, méo mó.
Yến Minh Tu động động môi, miệng càng chảy ra nhiều máu hơn. Yến Thanh Ti muốn vươn tay lau đi nhưng lại không biết phải lau từ đâu, cô nói: “Quên đi, đừng nói gì cả, đi bệnh viện đã…”
Yến Minh Tu rất muốn cười, hắn gian nan nói: “Cái… chén thuốc độc kia… thực ra… không có gì… Là nước bình thường… Đại khái là… tôi chưa từng muốn giết chị, tôi luôn nói phải báo thù, nhưng… hình như tôi… không ra tay được…”