Cô buông di động, cười khẩy, nói: “Tôi ghen tị với cô ư? Cô ngu đến mức nào mới nghĩ như vậy thế? Tôi còn trẻ, xinh đẹp có xinh đẹp, cần dáng người có dáng người, tôi còn là nữ diễn viên có giải thưởng, tôi có một người chồng vừa đẹp trai vừa lắm tiền, tôi là thiếu phu nhân của Nhạc gia, à… chắc cô còn chưa biết tôi đã tìm được người thân bên ngoại. Bác tôi là Hạ An Lan, đúng thế, bác ruột đấy, chính là Hạ An Lan mà cô đang nghĩ đấy. Tôi còn có cái gì không chiếm được chứ?”
Yến Thanh Ti lạnh lùng cười: “Cô nói tôi ghen tị với cô? Cô có gì đáng để tôi ghen tị sao?”
Ánh mắt dữ tợn của Yến Như Kha biến thành kinh ngạc. Hạ An Lan? Bác của Yến Thanh Ti là Hạ An Lan?
Cô ta lắc lắc đầu, sao có thể chứ…
“Mày lừa tao. Dù mày có nói thế nào thì hết thảy những gì mày có bây giờ đều là do tao thải ra thôi. Nhạc Thính Phong là của tao, anh ấy là của tao… Là mày cướp anh ấy khỏi tay tao… Nếu không có mày… giờ tao đang hạnh phúc hơn bất kỳ ai.”
Yến Thanh Ti khinh thường đáp: “Tôi giành của cô? Từ đầu tới cuối, Nhạc Thính Phong chưa bao giờ là của cô, dù không có tôi thì anh ấy cũng sẽ không bao giờ cưới cô… Yến Như Kha, cô cứ mãi lừa mình dối người như thế à?”
Yến Thanh Ti thở dài một tiếng, cái gì cần nói đã nói hết cả rồi.
“Vì sao cô hận tôi… vì sao cô mong tôi không được chết tử tế… vì sao nhiều năm như thế vẫn không ngừng hãm hại tôi… tôi biết… tôi biết lý do…”
Trong nhà họ Yến, người hận Yến Thanh Ti nhất không phải Diệp Linh Chi mà là Yến Như Kha.
Diệp Linh Chi chỉ muốn cô chết, toàn dùng những biện pháp trực tiếp nhất để giết được cô.
Nhưng Yến Như Kha lại luôn dùng những cách ti bỉ, bẩn thỉu, tàn nhẫn nhất, hy vọng cô không được chết tử tế.
Bốn năm trước, đêm đó, vì sao có chuyện phát sinh giữa cô và Nhạc
Thính Phong?
Vì sao cô lại quyết tâm rút củi dưới đáy nồi, đó là vì Yến Như Kha cho cô uống thuốc phiện, cô ta muốn tra tấn cô, muốn cô sa vào địa ngục, vĩnh viễn không ngóc đầu dậy được.
Những chuyện như thế đã phát sinh không chỉ một lần.
Yến Thanh Ti nhìn Yến Như Kha giờ đã bị hận thù che kín mắt, châm chọc nói: “Tôi hiểu tại sao cô lại sợ tới nơi này như thế. Đây là nơi có những ký ức làm cô sợ hãi nhất, không thể nào chịu nổi, không muốn quay về, cô hận không thể giết chết tôi cũng chỉ là vì… cô sợ tôi nói ra chuyện đó…”
“Nhưng nhiều năm như thế rồi, nếu tôi muốn nói thì đã nói từ lâu. Cô sợ thế này cũng chỉ vì… chột dạ mà thôi.”
Sắc mặt Yến Như Kha trắng bệch không một chút máu, cô ta hét ầm lên: “Mày câm miệng lại, câm miệng lại… Mày không được nói hươu nói vượn…”
Yến Thanh Ti châm biếm: “Tôi đã nói gì đây? Cô trẻ… cô vội vàng phủ nhận thế làm gì?”
Rất nhiều năm trước, Yến Thanh Ti 12 tuổi, Yến Như Kha 17 tuổi.
Trong trường học, Yến Như Kha không phải là kẻ nổi bật gì, chỉ ý vài hai phần tư sắc mà lấy được danh hiệu hoa hậu giảng đường. Có lẽ đó là thói quen của Yến Như Kha, cô ta luôn tự cho mình là đúng, luôn đơn độc nhận mọi thứ tốt đẹp là của mình.
Đại khái, nữ sinh 17, 18 tuổi ngoài việc hay so đo với những nữ sinh khác thì còn có lòng hư vinh rất nặng.
Mối tình đầu của Yến Như Kha là một người có chút danh tiếng, luôn bảo vệ cô ta khi ở trường học.
Trước mặt mọi người, hắn từng tặng hoa, trang sức, quần áo cho Yến Như Kha mấy lần, hơn nữa bộ dáng cũng rất vừa mắt, thế là Yến Như Kha liền đồng ý làm bạn gái hắn.