"Tôi chạy đi tìm cảnh sát đã là hết lòng quan tâm, giúp đỡ, cứu người thì cũng phải tự mình lượng sức, dựa vào cái gì mà tôi phải vì cứu cô mà dấn thân vào nguy hiểm? Huống chi, xảy ra chuyện kia, người cô nên hận không phải là chính cô sao? Nếu khi đó cô có tự trọng một chút, bớt ham hư vinh một chút mà kết bạn với gã kia thì đã không bị rơi xuống nước này.”
Khóe miệng Yến Như Kha run run, cô ta cực kỳ chán ghét khi phải nghĩ lại đoạn ký ức ngày đó.
Yến Thanh Ti lạnh lùng nói: “Nhiều năm như vậy cô vẫn luôn hận tôi, nhưng cô đã bao giờ hận người đàn ông đó chưa? Chưa từng… Bởi vì cô không dám, cho nên cô chỉ muốn trút tất cả lỗi lầm cho tôi, chuyện này tôi giấu giếm tới bây giờ, dù cô có làm gì tôi tôi cũng chưa từng nhắc lại một lần… Yến Như Kha, tôi chưa từng làm cô thua thiệt, nhưng thật ra… cô nợ mẹ tôi bao nhiêu, cô có nghĩ tới không?”
Thân mình Yến Như Kha run run, hai hàm răng va vào nhau lách cách. Yến Thanh Ti không biết cô ta suy nghĩ cái gì, cũng chẳng quan tâm, cô đã bị giữ chân ở đây quá lâu rồi.
Yến Thanh Ti lạnh lùng nói: “Tôi không có thời gian dây dưa với cô, cô đã động tới Yến Minh Tu, tội này của cô pháp luật sẽ định đoạt.”
Yến Thanh Ti nói với bảo tiêu: “Đưa cô ta tới cục cảnh sát, những người còn lại đi theo tôi.”
“Vâng…”
Bảo tiêu mở cửa xe, Yến Thanh Ti xoay người ngồi lên.
Cửa xe khác mở ra, hai bảo tiêu kéo Yến Như Kha lên.
Yến Như Kha đột nhiên như phát điên, hét lên: “Yến Thanh Ti…”
Yến Thanh Ti như không nghe thấy: “Đi…”
…
Bảo tiêu hỏi: “Tiểu thư, chúng ta đi đâu?”
“Tòa nhà của Yến gia.”
“Nhưng vừa rồi…”
“Đó là nhà cũ, lần này là nhà mới của họ…”
“Vâng…”
Vừa rồi, khi nhìn thấy Yến Minh Tu, Yến Thanh Ti bỗng nhiên cảm thấy não mình bắt đầu thanh tỉnh dần.
Yến Minh Tu là người ưa mạo hiểm, lâu
nay bọn họ không tìm thấy tung tích của hắn là vì hắn trốn ở một nơi mà họ không bao giờ nghĩ tới.
Nhưng ở Lạc Thành, có chỗ nào mà bọn họ không nghĩ tới?
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, nơi mà Yến Minh Tu ẩn thân hơn phân nửa chính là Yến gia đã bị niêm phong.
Có lẽ sẽ không ai nghĩ rằng Yến Minh Tu lại có gan chạy về nơi đó trốn, huống chi nơi đó đã bị niêm phong.
Trên đường đi, Yến Thanh Ti tiếp tục gọi điện thoại cho Nhạc Thính Phong nhưng vẫn không kết nối được.
Cô lo lắng, hy vọng không xảy ra chuyện gì.
Sau khi đến nơi, Yến Thanh Ti phát hiện xung quanh đã có đầy đặc công bao vây, có người đi tới đi lui khiêng thi thể ra.
Trong lòng Yến Thanh Ti căng thẳng, muốn đi vào nhưng bị cảnh sát ngăn lại,
Cô đang định mở miệng thì thấy Giang Lai đã từ trong chạy ra, cô kêu lên: “Giang Lai… Đã xảy ra chuyện gì? Sếp của anh đâu?”
Giang Lai nhìn thấy Yến Thanh Ti thì run run một chút, sao vị tổ tông này lại tới đây rồi?
Giang Lai biết không thể giấu giếm, nói đơn giản: “Vừa rồi có xảy ra kịch chiến, chúng tôi đều nghĩ phu nhân ở trong này, nhưng lúc đi vào thì không có ai, phu nhân trong này cũng là người giả, phỏng chừng là muốn kéo dài thời gian. Sếp đã đi thủ đô rồi.”
“Thủ đô?”
“Vâng.”
Đúng thế, mục đích của đám người kia tới đây là để ám sát bác, bác ở thủ đô thì họ phải tới đó mới đúng.
Yến Thanh Ti xoay người bước đi, Giang Lai kêu lên: “Thiếu phu nhân, cô định đi đâu?”
Yến Thanh Ti: “Đi thủ đô.”