Nhạc Thính Phong có phản ứng đầu tiên, anh vội vàng quay lại, tháo khăn quàng cổ của mình xuống trùm lên Yến Thanh Ti: “Thanh Ti, sao em lại xuống đây, trời lạnh thế này, em cũng không mặc nhiều quần áo ấm nữa.”
Nhạc Thính Phong thấy Yến Thanh Ti thì sợ ngây người, lúc anh rời khỏi dinh tổng thống, cô vẫn còn đang ngủ. Trước khi đi anh còn thắp chút hương an thần, mong là cô sẽ ngủ ngon hơn, đừng dậy giữa chừng mà tới đây.
Loại sự tình này để đàn ông bọn họ làm thì tốt rồi, đợi cô tỉnh lại thì bọn họ đã đưa người về.
Nhưng sao cô lại tới đây rồi?
Yến Thanh Ti ngủ dậy thì trời bên ngoài rất tối, Nhạc Thính Phong ngủ bên cạnh cô đã sớm rời đi, chỗ anh nằm bên cạnh đã không còn chút ấm nào.
Cô nhìn thời gian thì thấy đã sang ngày mới.
Lúc ấy cô liền hiểu, Nhạc Thính Phong đã thừa dịp cô đang ngủ để vụng trộm rời đi rồi.
Thế nên Yến Thanh Ti vội vàng sai người lái xe đưa mình đến đây. Dù sao thì cô và Arthur cũng quen biết nhau, có lẽ nhờ một chút tình cảm này mà cô có thể đàm phán được với anh.
Yến Thanh Ti liếc mắt nhìn Nhạc Thính Phong một cái, không nói gì, đi lên trước, nói: “Tôi tới, hãy cho mẹ tôi về, tôi sẽ làm con tin của các người.”
Nhạc Thính Phong: “Thanh Ti…”
Hạ An Lan: “Thanh Ti…”
Hai người đồng thời lên tiếng, tất cả nhìn cô rất khẩn trương.
Bọn họ đã sớm nghĩ ra một kế hoạch cứu viện hoàn hảo. Nhưng lúc thực hiện, cô không được ở đây, ai biết có thể xảy ra cái gì ngoài ý muốn không, sao cô có thể mạo hiểm tới đây được?
Yến Thanh Ti nói với họ: “Con và Arthur là bạn, anh ấy đối với con… có lẽ còn một chút tình cảm đi.”
Hạ An Lan giữ chặt tay Yến Thanh Ti: “Thanh Ti, nghe lời, con về đi… Chẳng lẽ con không tin bác?”
Hạ An Lan đã an bài tốt mọi chuyện, nhưng ông không muốn nói cho Yến Thanh Ti nghe, bằng không kế hoạch của
ông sẽ đổ bể, không có tác dụng gì với Stuart Mill và Arthur nữa.
Yến Thanh Ti nói: “Bác, con tin bác, nhưng… con không thể nhìn mẹ bị trói mà không làm gì được.”
Nhạc phu nhân yêu thương cô như thế, cô sao có thể bỏ mặc bà được?
Cái gọi là người một nhà chính là ở những thời khắc khó khăn nhất phải cùng nhau đối mặt. Nếu cô cứ nằm trên giường ấm áp đợi đến hừng đông mà bọn họ phải ở đây chịu rét, chịu lạnh, nghĩ cách cứu Nhạc phu nhân đang bị trói, vậy thì cô sẽ rất không có mặt mũi để gặp mọi người.
Nhạc phu nhân ở bên kia còn đang hơi choáng váng đầu óc, đang muốn la lên thì trước mặt tối sầm lại. Bà nghe được thanh âm của Yến Thanh Ti, vội vàng hoảng hốt hô lên: “Thanh Ti, con đừng có tới đây, mau về nhà đi. Nếu con tới đây, nếu con tới đây, mẹ sẽ tự sát đấy, con mau về đi.”
Nhạc phu nhân nói xong thì thanh âm yếu dần, cảm thấy sắp không chống đỡ được nữa.
Yến Thanh Ti sốt ruột nói: “Mọi người có nghe thấy không, hình như mẹ bị thương.”
Hạ An Lan giữ chặt tay cô: “Thanh Ti… con có tin bác không?”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Bác… Con tin bác.”
“Vậy con hãy…”
Ông còn chưa nói xong, Yến Thanh Ti đã thoát khỏi cái giữ tay của ông, nói: “Bác, cố lên.”
Nhạc Thính Phong phụng phịu: “Em không nên đi.”
Yến Thanh Ti nói: “Nơi đó có mẹ đẻ của anh, mẹ bị thương, mẹ phải tới bệnh viện.”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Tốt.”
Sau đó anh tháo caravat trên cổ xuống, nói: “Tôi sẽ trói chặt tay mình lại, tôi và bà xã tới làm con tin, các anh hãy thả mẹ tôi ra.”
Sau đó anh ra hiệu cho một cảnh vệ lại, giúp anh trói chặt tay.