"Người của tôi đã chuẩn bị tốt, chỉ cần vài giây là có thể quăng tới đây một quả bom, không bằng để tôi giúp luôn cho?”
Stuart cuống quýt nói: “Cháu gái ông còn ở trên xe đấy…”
Có đôi khi chết cũng cần dũng khí, nếu như dùng hết rồi mà người chưa chết thì sẽ không dám làm lần thứ hai nữa.
Hiện tại Stuart đã bắt đầu run rẩy, nếu bảo anh ta cầm súng tự bắn vào mình, chỉ sợ anh ta cũng chẳng cầm nổi súng.
Trước đó, Stuart nghĩ tới mình trăm phần trăm là sẽ chết ở đây rồi.
Nhưng giờ lại không chết, ý thức muốn sống trong lòng anh ta trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Hạ An Lan cười nhẹ: “Đúng thế, tôi rất để ý, nhưng vừa rồi tôi có thể để mặc bọn họ chờ bom nổ, cậu cảm thấy tôi có để tâm sao? Người đâu… thông tri xuống dưới, bảo họ ngắm bắn.”
Stuart vừa nghe đã sợ, nếu là bom do Hạ An Lan chuẩn bị thì tuyệt đối sẽ không phải hàng giả nữa, chắc chắn sẽ khiến cho bọn họ xương cốt cũng không còn.
Anh ta lập tức kêu lên: “Hạ An Lan… Ông nghĩ rằng tôi tới đây mà không có đường lui cho mình sao? Tôi đã nghĩ muốn giết chết ông nghĩa là có phương án thứ hai, hiện tại… tôi có năng lực làm cho ông chết ngay lập tức, chỉ cần ông… để chúng tôi rời đi, tôi cam đoan không làm ông bị thương.”
Yến Thanh Ti nhìn anh ta đầy xem thường. Người này hiện tại đầu óc đã loạn lắm rồi, có lẽ không có cách nào bình tĩnh lại được nữa.
Đã tới tình trạng này rồi mà còn muốn bác tha cho anh ta sao?
Yến Thanh Ti đoán Hạ An Lan sẽ không có hành động gì vì ông muốn nhìn xem Stuart Mill này có bao nhiêu chiêu bài ở đằng sau?
Hạ An Lan châm chọc nói: “Tốt, để cho tôi xem cậu có những thủ đoạn nào, tới đi.”
Stuart siết chặt súng, lòng bày tay đầy mồ hôi, hiện tại anh ta rất hoảng hốt, đầu óc chậm chạp.
Hạ An
Lan không e ngại gì làm cho anh ta rất sợ.
Anh ta quay đầu nhìn Arthur, hy vọng anh có thể đưa ra một biện pháp tốt hơn.
Như Arthur chỉ thản nhiên nói: “Việc đã tới nước này, tôi đưa ra biện pháp gì cũng chỉ có chết thôi.”
Stuart cắn răng, anh ta không muốn chết!
Nhưng anh ta chỉ còn một quân bài cuối cùng mà thôi, hơn nữa, cấp trên đã nói, nếu không vạn bất đắc dĩ, cho dù anh ta chết thì cũng không được làm lộ quân bài này.
Xem xét thế cục hiện tại, nếu không động thì anh ta sẽ chết ở đây thật.
Mặc kệ thế nào, phải bảo hộ mạng sống của mình đã, cho dù trở về nhận trừng phạt thì cũng phải sống mà trở về mới được.
Stuart nghĩ thông suốt rồi liền nói: “Ngài tổng thống, ông đã không cho tôi đường sống, vậy cũng đừng trách tôi…” Nói xong, thanh âm của an ta đột nhiên cao lên: “A, anh còn không mau ra tay…”
Người được anh ta gọi là “A” kia đứng trong đám cảnh vệ, trong nháy mắt lao ra, thân ảnh cực nhanh, đi tới sát bên Hạ An Lan, súng để ở gáy của ông, nói: “Ngài tổng thống, thật xin lỗi…”
Khóe môi Hạ An Lan cong lên nhưng vẫn không hề kinh ngạc: “Thì ra đây là quân bài mà cậu chuẩn bị sao? Không sai, che giấu rất giỏi.”
Ông vẫn đang chờ Stuart lật hết bài lên, ông chỉ lo anh ta sẽ không lật hết.
Những cảnh vệ khác phản ứng cũng rất nhanh, nhưng giờ súng đã để ở đầu Hạ An Lan, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Sắc mặt Ngự Trì vô cùng kém. “Tôi thật không ngờ cậu lại dám bán đứng tiên sinh, tiên sinh và bọn tôi có ai làm gì có lỗi với cậu chưa?”