Tuyết rơi lớn hơn, đêm càng sâu, nhiệt độ rất thấp, bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất không một âm thanh nào.
Xung quanh rất yên lặng, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe ra, thời gian như dừng lại, tất cả mọi người đều nhìn về phía sau Stuart, bao gồm cả anh ta.
Họng súng màu đen như hợp nhất cùng màn đêm, càng tản ra sát khí làm người ta giá lạnh.
Bông tuyết dừng ở trên người, nhanh chóng tan ra, mà bàn tay cầm súng kia vẫn vững chắc như Thái Sơn.
Phương hướng mà họng súng chĩa tới lại chính là anh ta.
Stuart thân thể run rẩy, súng đặt trên cổ Yến Thanh Ti cũng run run, ánh mắt anh ta sắp tan vỡ rồi, anh ta nhìn chằm chằm vào người cầm súng với vẻ không tin nổi.
Súng này nhắm vào anh ta ư?
Không, anh ta không tin, anh ta không thể tin được.
Thời gian trôi qua rất chậm, thật lâu sau, Stuart mới tìm lại được tiếng nói của mình: “Anh… anh… Được, nếu anh muốn giết Yến Thanh Ti thì giết đi… Tôi sẽ đưa cô ta cho anh, để cô ta được chết trên tay anh.”
Người cầm súng chỉ nói ngắn gọn: “Buông cô ấy ra.”
Stuart như bùng nổ, gầm lên: “Arthur… Anh có biết anh đang làm gì không?”
Phải, không sai, hiện tại người cầm súng chĩa vào anh ta chính là Arthur.
Đối với Stuart mà nói, đả kích lớn nhất đêm nay không phải hết thảy đều không theo tính toán của anh ta, không phải con tin không nghe lời, cũng không phải bom không nổ, mà chính là người anh ta tin tưởng nhất đã phản bội anh ta.
Arthur cầm súng chĩa vào anh ta, phản bội lại anh ta.
Cảm xúc của Stuart đã gần như hỏng mất rồi.
Sắc mặt Arthur lạnh lùng như bông tuyết tối nay: “Buông cô ấy ra.”
Ánh mắt Stuart đỏ sọng như thể có máu sắp chảy ra ngoài. Sự phẫn nộ làm cho gương mặt của anh ta càng trở nên méo mó: “Từ khi nào? Vì sao?”
So với sự điên cuồng của anh ta, Arthur lại bình tĩnh tới đáng sợ, anh nói: “Tôi không
muốn trả lời anh vấn đề này, buông cô ấy ra.”
Stuart quay đầu nhìn Hạ An Lan: “Là ông, ông đã làm gì? Ông làm gì để Arthur phản bội lại tôi?”
Thân ảnh của Hạ An Lan trong tuyết rất đơn bạc, ông chậm rãi đi tới, ông mỉm cười nói: “Các cậu có thể sắp xếp người ở bên cạnh tôi, chẳng lẽ tôi không thể sao? Người Trung Quốc chúng tôi có một câu này, lấy cách người đối xử với ta để đối xử lại với người. Cái tôi làm hiện tại cũng là giống cách các cậu làm mà thôi.”
Người hiểu Hạ An Lan đều biết rõ ông luôn làm việc lấy hiệu quả cao nhất làm đầu.
Ông không muốn làm thì thôi, đã làm là phải thành công.
Cho nên, lúc đầu biết được Nhạc phu nhân là giả, người thật đã bị bắt cóc, ông vẫn bảo trì sự bình tĩnh, cùng Nhạc phu nhân giả diễn một vở tuồng để đối phương không phát hiện ra. Cũng không phái người đi cứu viện ngay lập tức mà im lặng bố trí thế cục, chờ đối phương tự sa vào cạm bẫy của mình.
Dùng lời nói của Hạ An Lan chính là, ông đã đặt bẫy thì chưa từng có con mồi nào thoát được.
“Ông là đồ tiểu nhân âm hiểm, xảo trá…” Stuart chửi ầm lên, anh ta rất coi thường Hạ An Lan, người nước ngoài đều nói ông là tống thống cực kỳ bá đạo, đừng nhìn vẻ mặt bên ngoài nho nhã của ông mà lầm, thực ra ông là người rất đen tối, rất tàn nhẫn.
Nhưng anh ta lại không ngờ Hạ An Lan đáng sợ như thế.
Rút củi đáy nồi, trực tiếp chặt đứt đường lui của anh ta, dồn anh ta tới tận vách núi.