Mặt đất ẩm ướt và lạnh như băng làm cho Nhạc Thính Phong run rẩy, lúc tiếng súng vang lên, anh có cảm giác mình không thở nổi nữa, tốc độ của anh làm sao thắng được súng của Stuart đây?
Nếu Thanh Ti xảy ra chuyện, anh phải làm gì bây giờ?
Lúc Nhạc Thính Phong thúc vào người Stuart Mill và đè anh ta ngã xuống, anh cảm giác được trên mặt mình nóng lên, giống như có gì đó phun vào mặt.
Lúc ngã xuống, Nhạc Thính Phong cảm thấy chất lỏng nó ở bàn tay nóng rực. Anh cúi đầu thì thấy trên ngực Stuart, nơi gần trái tim, máu đang phun ra ngoài. Máu rất nóng, nhưng sau khi chảy ra ngoài liền nhanh chóng kết thành băng.
Nhạc Thính Phong lập tức ngẩng đầu, chỉ thấy Yến Thanh Ti đang đứng thẳng tắp, cúi đầu nhìn hai tay mình. Trên người cô không có vết thương nào, cô không sao.
Nhạc Thính Phong cảm thấy như mình vừa trải qua một cơn shock, trái tim trong nháy mắt lại đập trở lại, khôi phục sức sống.
Anh lăn xuống khỏi người Stuart, nằm vật ra, cũng không để ý mặt đất ẩm ướt, thở phào một hơi.
Thật tốt, Thanh Ti không sao.
Anh liếc nhìn Stuart Mill, vẻ mặt anh ta vẫn còn đang khiếp sợ, ánh mắt quỷ dị nhìn tuyết trên trời, ngay cả bông tuyết rơi xuống mí mắt của anh ta, anh ta cũng không chớp lấy một cái. Đây chính là vẻ mặt của một người đang khiếp sợ tới tận cùng.
Stuart căn bản không ngờ Arthur sẽ thật sự nổ súng. Anh ta không tin mình sẽ bị bắn. Trong nháy mắt, trong đầu anh ta chỉ xuất hiện những hình ảnh mình và Arthur ở chung với nhau.
Bọn họ từng là những người bạn thân thiết nhất.
Anh ta yêu Arthur, rất yêu. Anh ta biết Arthur không thích mình, thậm chí là ghét mình, cho nên anh ta vẫn luôn nhẫn nhịn, không dám vượt qua ranh giới đó.
Arthur không muốn quan hệ của họ thành như thế, vì thế anh ta không làm, anh ta muốn trở thành người bạn tốt nhất, bảo vệ cho anh.
Phàm những chuyện Arthur không
muốn làm, phàm những gì ngăn cản Arthur, Stuart luôn làm thay, giống như lần ám sát Hạ An Lan này.
Anh ta biết Arthur không muốn giết người, biết Arthur không có tâm tình trả thù này nọ, cho nên anh ta đều làm thay hết mọi chuyện. Arthur không muốn giết người, anh ta sẽ giết người giúp, làm tất cả những gì Arthur không muốn.
Nhưng… Vì sao?
Vì sao Arthur lại bắn anh ta?
Vì cô gái kia sao? Thật đáng hận, hận vừa rồi không nhanh tay giết chết cô ta.
Hôm nay, anh ta phải chết trên tay người mà mình yêu nhất.
Trên ngực có một lỗ toang hoác, anh ta cảm nhận được máu đang từ đó chảy ra không ngừng, giống như tiếng nước chảy vậy.
Rất nhanh sẽ chết, nhưng anh ta còn có thể sống thêm một chút. Lúc con người sắp chết đều không hề cảm thấy thống khổ hay lạnh lẽo, chỉ có tuyệt vọng mà thôi.
Nhạc Thính Phong thở hổn hển hai, ba cái, sau đó đứng lên, dùng răng cởi bỏ caravat trói trên tay, chạy nhanh tới đỡ Yến Thanh Ti lui về sau vài bước.
Hạ An Lan tiến tới, nhìn Stuart Mill.
Ông mỉm cười, nói: “Gặp mặt lâu như thế mà lại quên nói một câu, chào mừng cậu tới thủ đô của tôi. Đây là nơi mà cậu tới được nhưng sẽ không rời đi được…”
Stuart không để ý tới ông, thời khắc cuối cùng này, anh ta chỉ nhìn Arthur, chỉ muốn hỏi một câu tại sao?
Hạ An Lan đưa mắt nhìn Ngự Trì, anh ta vẫy tay bảo cảnh vệ tiến lên, kiểm tra chiếc xe một lần nữa.
Stuart cố gắng nghiêng đầu nhìn Arthur, Arthur cũng nhìn anh ta rồi sau đó chậm rãi tiến lại.