"Về sau, lưu vong tới nước M gả cho ông cậu là vì có mục đích, có dã tâm riêng, điều bà ta muốn không phải là ông cậu mà là thế lực trong tay ông ấy."
Arthur nghiêm túc lắng nghe, mặc dù những gì Hạ An Lan nói đều rất khái quát, không rõ ràng thế nhưng hắn vẫn có thể đoán ra được một ít.
Anh gật đầu: "Bà nội tôi thực sự làm được ông tôi vô cùng mê luyến bà ấy, chỉ cần bà ấy muốn cái gì đều dâng lên cho bà ấy."
Hạ An Lan tiếp tục nói: "Mấy năm đầu lưu vong khi ấy tình tình trong nước quản rất gắt gao, bà nội cậu muốn nhúng tay vào cũng không được, về sau thế cục từ từ bình ổn, hai nước đẩy mạnh giao lưu tiếp xúc, bà ta liền bắt đầu mượn tay gián điệp của ông nội cậu sắp xếp vào Hoa Hạ trả thù Hạ gia, người đầu tiên bị lôi kéo chính là Tằng lão gia."
Arthur không biết chuyện này: "Tôi biết Tằng gia và tổ chức chúng tôi cũng hay qua lại với nhau thế nhưng cụ thể thế nào tôi cũng không rõ ràng lắm. Về sau lớn lên một chút tham dự vào công việc nội bộ của tổ chức mới biết được Tằng gia với tổ chức không giống như quan hệ chủ và thuộc hạ, giống quan hệ hợp tác, giao dịch nhiều hơn."
"Không sai, Tằng gia là cơ sở ngầm mà bà nội cậu mua được, hợp tác rất thuận lợi."
"Về sau thì sao?" Arthur rất muốn biết sự tình phía sau.
"Về sau, bọn họ vẫn luôn tìm cơ hội, khi đó ông nội tôi đã chết, cha tôi lên cầm quyền tuy rằng năng lực của ông ấy không được như ông nội, nhưng Tằng gia của 40 năm trước sao so được với 60 năm trước, bọn họ muốn tìm phiền toái cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ."
Hạ An Lan dừng lại, sắc mặt lạnh xuống: "Nhưng rồi bọn họ cũng tìm được cơ hội, bởi vì trong nhà chúng tôi xuất hiện một con sói..."
"Sói gì?"
Ánh mắt Hạ An Lan lạnh đến
thấu xương, ông nhớ tới Hạ Như Sương.
"Cha tôi ở cô nhi viện nhận nuôi một đứa bé gái, lấy tên là Hạ Như Sương. Vốn là vì em gái tôi nên mới nhận nuôi cô ta thế nhưng... cô ta lại đố kị con bé, cô ta nghĩ nếu trong nhà chỉ có mình cô ta là con gái thì mọi sự sủng ái chiều chuộng đều là của cô ta, cô ta muốn giết người. Bà nội cậu muốn trả thù Hạ gia, vì thế bà ta sai Tằng gia nội ứng ngoại hợp, bắt cóc em gái tôi."
"Về sau chỗ giam con tin bị cháy, lúc dập tắt lửa bên trong chỉ còn lại một cái xác bé gái bị cháy đen. Lúc đó chúng tôi đều cho rằng Tiểu Ái đã chết... cả gia đình tôi nháy mắt mắt liền sụp đổ, mẹ tôi bệnh không dậy nổi, cơ thể ngày càng suy kiệt, không bao giờ đứng dậy được nữa..."
Mỗi khi nhớ lại những gì đã trải qua, Hạ An Lan đều thấy lạnh ngắt cả người.
Arthur nghe xong liền hỏi: "Mẹ của Thanh Ti... không chết có phải không?"
"Đúng vậy, không chết, tôi cũng không ngờ được sau 40 năm tôi sẽ tìm được Thanh Ti, nếu như không gặp Thanh Ti, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không biết được chân tướng năm đó."
Nếu như không có Thanh Ti, bọn họ vĩnh viễn sẽ nhìn không được bộ mặt thật của Hạ Như Sương...
"Những gì mẹ Thanh Ti đã trải qua, cậu biết không? Bà ta có nói với cậu?"
Sắc mặt Arthur có chút kém, anh gật đầu: "Nói qua... lúc bà nội tôi sắp chết, gọi tôi tới nói với tôi một số chuyện tôi không hiểu, muốn tôi... muốn tôi... muốn tôi tiếp cận một người, phá hủy người đó?"
"Người đó có phải là Thanh Ti? Trước đây cậu tiếp cận con bé là cố ý có đúng không?"