Yến Thanh Ti chân thành chúc phúc cho bọn họ.
Nói xong, cô còn vụng trộm đẩy Nhạc Thính Phong một cái, đừng có bày cái bộ mặt thối đó ra nữa, người ta hai tâm đầu ý hợp, dựa vào cái gì mà anh có vợ, có con, người ta lại không được kết hôn?
Tô Ngưng Mi vừa nghe Yến Thanh Ti nói vậy thì trong lòng cũng nhẹ đi được một chút. Bà chỉ lo lắng Yến Thanh Ti sẽ không tiếp nhận được chuyện này. Dù sao, trước đây tuy bà và Hạ An Lan ở bên nhau, nhưng cũng không phải là kết hôn. Giờ đã đăng kí rồi, là vợ chồng chính thức rồi, sợ rằng mối quan hệ cũng xảy ra nhiều biến đổi.
Nhưng Yến Thanh Ti thành tâm chúc phúc làm cho tảng đá đè nặng trong lòng bà rốt cuộc cũng rơi xuống.
Nhưng mà con trai…
Nhạc Thính Phong bị Yến Thanh Ti đẩy một chút thì siết chặt tay, sau đó trừng mắt nói với Hạ An Lan: “Con không phải không vui, chỉ là… cảm thấy chuyện này lớn như thế, vậy mà hai người lại cứ như làm trò đùa ấy. Hai người muốn kết hôn cũng không phải không được, bằng không con sẽ không để hai người qua lại tới giờ, nhưng mà… Mẹ, mẹ dễ dàng bị người ta mê hoặc quá rồi đấy! Tự nhiên cùng người ta kết hôn, sính lễ đâu? Đã nói với ông bà ngoại chưa? Nhẫn đâu? Cầu hôn chưa?”
Nhạc Thính Phong chỉ là cảm thấy Hạ An Lan quá vội vàng, bọn họ không phải không đồng ý, sao lại phải điên cuồng như thế. Đời này của mẹ anh không mấy vui vẻ, cuộc hôn nhân đầu tiên không có hạnh phúc, cuộc hôn nhân thứ hai phải đem tất cả mọi tiếc nuối của lần đầu mà chỉnh sửa chứ?
Nhưng hai người bọn họ lại ngược đời, trời còn chưa sáng, tuyết còn chưa tan mà vội vội vàng vàng đi kết hôn. Ít nhất cũng phải trở về bảo anh đi theo chứ?
Nhạc Thính Phong tiếc nuối ở chỗ không được nhìn thấy khoảnh khắc mẹ mình xuất giá.
Tô Ngưng Mi bị Nhạc Thính Phong nói cho đến sửng sốt, bà thật
đau đầu, hình như mấy chuyện đó đúng là quên béng đi thật.
Kết hôn thế này… cứ như ăn vụng ấy.
Bà quay đầu nhìn Hạ An Lan: “Anh… Anh hình như chẳng chuẩn bị cho em cái gì cả? Em hình như hơi thiệt thòi rồi đấy?”
Yến Thanh Ti xoa xoa trán, mẹ… mẹ đã muốn thế rồi, còn để ý tiểu tiết này làm gì.
Cô vội vàng nói: “Chuyện đó, mẹ à, sính lễ của con cũng chưa dùng tới, dù sao con cũng không thiếu…”
Nhạc Thính Phong: “Không có thì thôi cũng được, nhưng mà…”
Yến Thanh Ti giơ tay nhéo anh một cái: “Nhưng cái gì mà nhưng, đều là người một nhà, sao anh cứ không hiểu chuyện thế hả?”
Hình thức quan trọng lắm sao? Cô cũng có tổ chức hôn lễ gì đâu mà vẫn sống với anh tới giờ.
Nhưng… Nhạc Thính Phong đúng là có chuẩn bị sính lễ thật, ít nhất anh còn mua nhẫn.
Vẻ mặt Hạ An Lan vẫn ôn hòa như nước, ông cười nói: “Mọi người chờ chút.”
Sau đó ông gọi điện bảo thư ký đi vào.
Thư ký xuất hiện, hỏi: “Tiên sinh, đồ của ngài đây ạ!”
Đại khái có bốn, năm cái túi lớn, Hạ An Lan mở từng túi ra, nói: “Đây là sính lễ mà ta đã chuẩn bị từ trước.”
Ông đổ đồ trong túi thứ nhất ra: “Đây là bất động sản.”
Túi thứ hai: “Chi phiếu.”
Túi thứ ba: “Đây là một ít giấy chứng nhận cổ phiếu, chứng khoán…”
Cái thứ tư: “Tiền gửi tiết kiệm.”
Miệng Yến Thanh Ti há hốc ra, cái này đã chuẩn bị đầy đủ rồi cơ à? Bác quả nhiên là lão hồ li, mà cũng đúng thôi, đa mưu túc trí, đi một bước nhìn xa trăm bước, nhìn tư thế này chắc cũng phải chuẩn bị từ lâu lắm rồi.
Tô Ngưng Mi nhìn những thứ đổ ra đầy bàn, một hồi lâu cũng không phản ứng lại, mẹ nó, cái này…