Đang ăn hạnh nhân thì tòi ra, vậy gọi Hạnh Nhân là được rồi.
Giờ cô chẳng nghĩ được gì khác, chỉ thấy đau, không nghĩ sinh con lại đau tới mức ấy, quả thực… Yến Thanh Ti ngẫm lại vẫn thấy sợ, sau này không muốn thử lần thứ hai nữa.
Cho dù hiện tại đã cho sinh hai con, cổ vũ sinh hai con thì cô cũng không muốn sinh thêm nữa. Sinh con thật đáng sợ!
Nhạc Thính Phong nhìn sắc mặt tái nhợt của Yến Thanh Ti thì đau lòng không thôi, lại nhìn tới con, không nhịn được hỏi: “Bà xã, cái tên này… có phải… rất tùy ý không?”
Nếu hôm nay đang ăn cái khác mà sinh ra đứa bé này vậy thì sẽ gọi khác sao? Nhạc Thính Phong trong đầu nghĩ tới một đống cái tên kỳ quái.
Chỉ sợ lớn lên nó sẽ khóc mất.
Yến Thanh Ti mở mắt ra nhìn anh.
Ánh mắt của cô làm cho Nhạc Thính Phong không dám khiêu chiến quyền uy nữa, lập tức ngậm miệng: “Khụ khụ…”
Yến Thanh Ti suy yếu, nói: “Không thích tên này thì cứ gọi Cổ Phiếu đi.”
Nhạc Thính Phong cầm lấy khăn lau mồ hôi cho cô, nói: “Vẫn cứ… gọi Hạnh Nhân đi, tên Hạnh Nhân hay hơn…”
Vợ nói gọi là gì thì gọi thế đi, con là cô vất vả sinh ra, cô là người có quyền đặt tên con đầu tiên, cho dù gọi là Cổ Phiếu anh cũng không dám có ý kiến.
Nhưng Cổ Phiếu so với Hạnh Nhân thì cứ nên gọi Hạnh Nhân thì hay hơn.
Hạnh Nhân, Hạnh Nhân, dù sao cũng là tên của thằng nhóc đó, đâu phải tên của anh, vợ thích là được.
Yến Thanh Ti thở dài một hơi, Nhạc Thính Phong bưng tới cho cô một bát nước đường đỏ: “Nào, uống nước đi.”
Nhạc Thính Phong vừa cho cô uống nước vừa nói: “Bác sĩ nói Hạnh Nhân là chúng ta rất ngoan, ra rất nhanh, có người mất bảy, tám giờ ở trong phòng sinh cũng chưa trở ra đâu.”
Tùy rằng trong lòng không quá nguyện ý gọi con là Hạnh Nhân, nhưng nói một hồi thì cũng
thấy quen miệng.
Nhạc Thính Phong ngẫm lại, lúc Yến Thanh Ti vào phòng sinh anh quá mức sợ hãi, ở ngoài phòng chờ không khác nào bị tra tấn.
Bao nhiều lần anh đã muốn xông vào, nếu phải đợi bảy, tám giờ thì ngay cả con anh cũng không muốn.
Yến Thanh Ti hít sâu: “Nếu nó dám ở trong đó thêm bảy, tám giờ, em…”
Vốn định mắng một câu, nhưng cúi đầu nhìn thấy cục hồng hồng, xấu xí đang ngủ bên cạnh, Yến Thanh Ti thở dài, dù có mắng mỏ thế nào thì cũng không bỏ được. Tiểu tổ tông này hóa ra cũng biết thương mẹ nên mới ra nhanh như thế.
Quên đi, xem như tên nhóc này có hiểu biết, qua hai năm nữa giảm cho nó mỗi ngày một bộ đề thi, nhưng những cái khác vẫn phải làm.
Đại khái là Tiểu Hạnh Nhân cảm nhận được ác ý từ mẹ đẻ nên mặt nhăn một cái, sau đó há mồm khóc váng lên.
Yến Thanh Ti kinh ngạc: “Sao nó lại khóc?”
Cô lần đầu làm mẹ, cái gì cũng không hiểu, Yến Thanh Ti muốn ôm nhưng lại không có sức ôm nó.
Nhạc Thính Phong sờ sờ lên khuôn mặt mềm mềm của nó: “Chắc là… đói?”
“Không phải y tá đã cho uống sữa bột à?”
“Chắc lại đói rồi, để anh đi tìm y tá.”
Đúng lúc Tô Ngưng Mi mang theo hộp giữ nhiệt về, đầu đầy mồ hôi, nghe thấy cháu trai khóc thì vội vàng chạy tới, dúi hộp giữ nhiệt cho Nhạc Thính Phong: “Nhanh cho Thanh Ti ăn đi, để mẹ cho cháu uống sữa.”
Ngày đầu mới sinh con sữa còn chưa có nên không thể cho con bú, hai ngày đầu này chỉ có thể uống sữa bột.