Nhạc phu nhân liếc Yến Thanh Ti thêm cái nữa lại quay sang quát Nhạc Thính Phong: “Con cái gì mà con, im mồm ngay cho mẹ, đi vào đây với mẹ.”
Nhạc phu nhân lôi xềnh xệch cậu con trai vào trong phòng ngủ, đóng rầm một cái.
Yến Thanh Ti nhướng mày, để hai mẹ con bọn họ tự tâm sự với nhau vậy.
Trong phòng ngủ, Nhạc phu nhân hận sắt không thể thành thép nhìn Nhạc Thính Phong: “Mẹ từ trước đến nay vẫn biết mày không phải đứa tử tế gì, nhưng mày dù sao cũng là con trai mẹ, bình thường mẹ không nói gì, nhưng mày không thể cầm thú như thế được.”
Nhạc Thính Phong bóp trán, cầm thú?
Ở trong lòng mẹ, anh đã nâng cấp thành cầm thú rồi cơ đấy.Yến Thanh Ti đã từng chút từng chút một phá huỷ hình tượng của anh.
Nhạc Thính Phong thanh minh: “Mẹ, con…nếu như con nói, con không làm chuyện đó, mẹ có tin không?’
Nhạc phu nhân đánh giá anh từ trên xuống dưới: “Mẹ tin... tin được mới là lạ.”
Nhạc Thính Phong cạn lời.
Anh cực kì buồn bực, tại sao Yến Thanh Ti nói thì mẹ tin còn anh nói thì lại không?
Rốt cuộc bình thường hình ảnh của anh trong mắt mẹ anh kém cỏi đến mức nào?
Nhạc phu nhân chỉ ra ngoài cửa nói: “Mẹ nói cho con nghe, ngoài đó là một tiểu yêu tinh, mẹ không thích, mẹ nhìn thấy là ghét, nhưng dù sao người ta cũng là con gái, con không thể tuỳ tiện giày xéo người ta như thế được.”
Nhạc Thính Phong cắn răng: “Mẹ…”
Nhạc phu nhân giơ tay đập cho anh một cái: “Nhanh chóng cắt đứt với cô ta đi, cô ta không được, hai đứa đều không phải thứ tốt lành gì, đứa nào cũng suốt ngày gây họa, tìm đứa con gái nào hiền lành tử tế cho mẹ.”
Nhạc Thính Phong dứt khoát không thanh minh thanh nga gì nữa, giờ có nói gì cũng vô dụng, thản nhiên nói lại: “Nếu như cô ta cứ bám lấy con, không chịu cắt đứt với con thì làm thế nào?”
Nhạc phu nhân: “Cho nhiều tiền vào, cái loại tiểu yêu tinh này cứ đưa thật nhiều tiền là đuổi được.”
Nhạc Thính Phong cười cười: “Mẹ… mẹ chẳng phải nói con không phải thứ tốt lành gì sao, con còn đi tai hại gái nhà lành làm gì, không bằng cùng với ‘bên ngoài kia’ hợp thành một đôi, dù sao bọn con cũng chẳng tốt lành gì, tự gây hoạ cho nhau không phải
tốt hơn à?”
Nếu Yến Thanh Ti là cái loại con gái chỉ cần tiền là đuổi đi được, anh đã sớm có được cô rồi, còn phải hao tâm tốn sức chờ đợi cho đến bây giờ?
Vẻ mặt của Nhạc phu nhân thay đổi: “Mày định thế thật đấy à?”
Nhạc Thính Phong cười cợt: “Cái gì thật cơ?”
Nhạc phu nhân lại quan sát anh: “Không có gì, dù sao mẹ cũng nói rõ ràng với con rồi, dù sao mẹ cũng không thích nổi cô ta, nhưng con cũng không thể không coi người ta ra cái gì như vậy, chuyện ngày hôm nay đừng tái diễn lần thứ hai, nếu không mẹ…”
“Mẹ làm sao?”
“Tao đánh mày đấy!”
……
Hai người vừa bước ra ngoài đã nhìn thấy Yến Thanh Ti không chút khách sáo nào bê bát canh gà húp xì xụp rồi, nhìn thấy bọn họ, cô nói: “Ngại quá đi mất, tôi đói quá rồi, không nhịn được nữa.”
Nhạc phu nhân vốn dĩ định trách móc vài câu, nhưng vừa nhìn thấy Yến Thanh Ti liền chột dạ không nói được câu nào.
Hơn nữa Yến Thanh Ti húp bát canh gà ngon lành như thế, khiến cho Nhạc phu nhân đột nhiên cảm thấy, cái miệng của tiểu yêu tinh cũng biết thưởng thức đấy chứ, ít nhất biết canh gà bà làm rất ngon.
Yến Thanh Ti húp một thêm một ngụm canh, nói: “Bác gái, điện thoại của bác lúc nãy cứ kêu mãi.”
Nhạc phu nhân vội vã cầm điện thoại trên bàn lên xem cuộc gọi nhỡ, thì ra là Yến Như Kha.
Phản ứng đầu tiên của Nhạc phu nhân là không thể để con trai nhìn thấy được, không nó lại nói bà.
Nhưng lúc bà chuẩn bị nhét điện thoại vào túi thì điện thoại lại reo lên lần nữa.
Yến Thanh Ti nhếch môi, gắp một miếng thịt gà cho vào miệng: “Bác gái, bác nghe điện thoại đi, tôi thấy Yến Như Kha gọi mấy cuộc rồi, không chừng…là có chuyện gấp, bác nói xem có đúng không?”