Thanh âm trong trẻo, lạnh lùng và khàn khàn đó quanh quẩn bên tai, nháy mắt làm cho lòng Quý Miên Miên rung động, nhói đau một trận.
Cô đứng nguyên tại chỗ, chậm rãi ngẩng đầu chống lại ánh mắt của người đó.
Anh ta vẫn mang bộ dáng như lần trước gặp mặt, gương mặt trắng bệch, tóc ngắn màu rám nắng, đội mũ, ánh mắt lạnh lùng, xa xăm.
Nụ cười của anh ta thản nhiên, khách khí lại xa cách, làm cho người ta cảm thấy rất có thiện cảm.
Quý Miên Miên: “Là… anh…”
Anh ta: “Là cô.”
Hai người gần như cùng mở miệng một lúc.
Trái tim Quý Miên Miên đau đớn đập thình thịch trong ngực, cô rất vui vẻ vì được gặp lại anh ta, được nhìn thấy anh ta một lần nữa.
Yến Thanh Ti đã đồng ý sẽ tìm người này giúp cô, nhưng lúc đó người ra vào rất nhiều, trong thời gian ngắn tìm được người này quả thực không dễ.
Giờ Yến Thanh Ti còn chưa kịp tìm thấy người thì người đã xuất hiện, tay Quý Miên Miên run rẩy dữ dội.
Chị Mạch nghe ngữ điệu của hai người thì ngạc nhiên: “Miên Miên, hai người quen nhau à?”
Ánh mắt Quý Miên Miên dán chặt vào anh ta, nói: “Mấy hôm trước có gặp ở lễ trao giải…”
“Mộ Dung, cậu xem, cậu rất có duyên với công ty của chúng tôi đấy nhé. Ký vào đây, cậu ký hợp đồng xong rồi tôi giới thiệu hai người với nhau.”
Chị Mạch thân thiết nói tiếp: “Đây là trợ lý bí mật của văn phòng chúng tôi, cũng là người được chào đón nhất, Quý Miên Miên.”
“Miên Miên, đây là Mộ Dung Miên. Nói xem, tên của hai người cũng giống nhau, em là Miên Miên, cậu ấy là Mộ Dung Miên, tuy rằng chữ khác nhau nhưng phát âm vẫn giống, hai đứa thật sự có duyên đó.”
Lòng Quý Miên Miên không nhịn được run rẩy: “Anh là… Mộ Dung… Miên?”
Mộ Dung Miên mỉm cười: “Đúng, tôi là Mộ Dung Miên, miên trong Xuân miên bất giác hiểu.”
“Miên…” Hốc mắt Quý Miên Miên nóng bừng, cô nhìn người đàn ông trước mắt này, anh ta rất giống Diệp Thiều Quang của cô. Tuy rằng bộ dáng khác nhau, giọng nói khác nhau, ngay cả ánh mắt nhìn cô cũng khác, nhưng… sao mỗi lần thấy anh ta, cô lại cảm thấy trái tim
như sắp bị xé rách tới nơi.
Chị Mạch vừa rồi còn hơi kích động, giờ cũng phát hiện ra Quý Miên Miên không thích hợp, liên tục nháy mắt với cô.
Quý Miên Miên không nhúc nhích, chị Mạch đành ho khan hai tiếng: “Này, Miên Miên…”
Chị định bảo Quý Miên Miên ra ngoài trước, nhưng cô đã vươn cánh tay còn lại đang rảnh rỗi ra, nói: “Xin chào… Tôi là Quý Miên Miên, miên là hoa bông.”
Mộ Dung Miên vươn tay ra bắt: “Xin chào.”
Anh ta rất lễ phép, nhanh chóng buông tay Quý Miên Miên ra.
Nhưng Quý Miên Miên vẫn cảm nhận được tay anh ta rất lạnh, lạnh tới mức làm người ta đau lòng.
Chị Mạch bảo Quý Miên Miên ra ngoài một chút, chị lo lắng sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Quý Miên Miên liếc mắt nhìn Mộ Dung Miên một cái rồi mới rời đi.
Chị Mạch thấy Mộ Dung Miên nhìn chằm chằm ra cửa một hồi lâu thì trong lòng buồn bực, chẳng lẽ hai người này vừa mắt nhau rồi?
Nếu thật sự là như thế… chị sẽ khảo sát qua nhân phẩm của Mộ Dung Miên, nếu thấy được thì có thể tác hợp cho hai người họ.
Dù sao, thấy nha đầu Miên Miên này lúc nào cũng khổ sở như thế, chị cũng thấy đau lòng.
Nếu Mộ Dung Miên có thể kéo con bé ra khỏi đoạn tình cảm đau khổ kia thì thật tốt.
Cùng lắm thì để bọn họ vụng trộm hẹn hò, không để bọn chó săn phát hiện ra là được rồi.
Ở điểm này, chị Mạch là người tính toán rất giỏi.
Chị cười nói: “Con bé này không hiểu sao hôm nay lại thế, giờ… chúng ta tiếp tục bàn nhỉ?”
Mộ Dung Miên gật đầu, một lần nữa ngồi xuống.