Đây là Diệp Thiều Quang của cô, cho tới bây giờ anh chưa từng thay đổi.
Trong lễ trao giải kia, nghe được giọng của anh là cô biết anh đã trở lại rồi.
Quý Miên Miên thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đều là từ nước ngoài gọi về, nhưng hiện tại cô không có thời gian quan tâm những cái này, cô phải nhanh chóng tìm người.
Cô không nhớ số của ai cả, chỉ nhớ số của Yến Thanh Ti.
Vì thế, sau khi lo lắng hai giây, cô bèn gọi ngay cho Yến Thanh Ti.
“Miên Miên…”
Quý Miên Miên nói: “Chị, chị giúp em việc này với, Diệp… à, Mộ Dung Miên xảy ra chuyện rồi, cả người nóng bừng, sốt cao lắm, nhưng anh ấy không chịu đi bệnh viện, chị gọi điện thoại cho bác sĩ Lí, nhờ chị ấy giúp em, bảo chị ấy… tới nhà em xem bệnh được chứ?”
Quý Miên Miên vốn định nói là Diệp Thiều Quang, nhưng cuối cùng vẫn gọi tên Mộ Dung Miên.
Nếu anh không tự nói thì cô sẽ không bắt anh phải nhận, chỉ cần trong lòng cô biết là tốt rồi.
Yến Thanh Ti là người rất khôn khéo, cho dù nghe ra giọng điệu Quý Miên Miên không ổn nhưng vẫn vờ như không biết: “Chị biết rồi, chị sẽ qua đó ngay. Em đừng sốt ruột, trước tiên nói xem anh ta bị bệnh gì?”
Quý Miên Miên nói: “Cả người sốt cao, giờ đã hôn mê rồi.”
Cúp máy, Yến Thanh Ti lập tức gọi cho Lí Nam Kha.
Lí Nam Kha vừa nghe, không nói hai lời, lập tức mang theo đồ nghề ra ngoài.
Yến Thanh Ti và Lí Nam Kha cơ hồ là tới cùng một lúc.
Quý Miên Miên nói cho cô là hiện tại cô không có cách nào đi mở cửa cả vì đang bị Mộ Dung Miên ôm rất chặt, bảo Yến Thanh Ti đi tìm thợ mở khóa.
Cửa mở ra, hai người vọt vào phòng ngủ của Mộ Dung Miên, chỉ thấy Quý Miên Miên bị Mộ Dung Miên ôm chặt, hốc mắt sưng đỏ, nước mắt đã cạn khô, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, vừa nhìn đã làm người ta thương xót.
Quý Miên Miên vội nói: “Chị Thanh Ti, hai người tới đây,
bác sĩ Lí, chị mau nhìn xem anh ấy bị làm sao vậy?”
Lí Nam Kha mở túi thuốc, lấy nhiệt kế ra, nói: “A, bệnh thành thế này mà vẫn biết ôm người, chị cảm thấy tám phần là chả sao cả.”
Tay Yến Thanh Ti giật nhẹ cánh tay của Mộ Dung Miên, vô dụng, tên này lại càng ôm chặt hơn.
Từ hành vi này mà xét thì không cần xét nghiệm ADN cũng biết rồi.
Quý Miên Miên vội vàng giải thích: “Không phải, anh ấy không phải…”
“Rồi rồi rồi, không nói nữa, xem em sốt ruột đến mức nào kìa.”
Lí Nam Kha lấy nhiệt kế ra, nói: “Chậc, đã sốt tới 40 độ rồi, tại sao anh ta lại sốt vậy?”
Quý Miên Miên lắc đầu: “Em không biết, sáng nay em gọi cửa đã thấy anh ấy như vậy rồi.”
Lí Nam Kha nói: “Tiêm thuốc hạ sốt trước đã, nhưng dù sao cũng phải nghĩ cách để anh ta buông em ra, nếu không sao mà tiêm được.”
Dù thế nào thì cũng phải hạ sốt trước rồi nói.
Quý Miên Miên: “Nhưng anh ấy không chịu buông…”
Yến Thanh Ti cúi đầu, nhìn Mộ Dung Miên, mặt anh đã đỏ bừng vì sốt: “Vậy em bảo anh ta bỏ ra đi, anh ta không nghe lời ai, nhưng chả lẽ không nghe cả lời của em nữa à?”
Quý Miên Miên cắn cắn môi: “Vậy để em thử lại…”
Trước đó cô đã nói rồi nhưng anh không chịu buông tay.
Quý Miên Miên ôm lấy mặt Mộ Dung Miên, nói: “Em không đi, em không đi đâu cả, em ở đây với anh… Anh cứ buông tay ra trước đi, để bác sĩ tiêm cho anh. Anh cứ ôm em thế này… chân tay em đã tê rần rồi. Em không đi đâu cả, thật mà.”
Quý Miên Miên vừa nói vậy, lực trên cánh tay Mộ Dung Miên cũng nới lỏng ra một chút.