Hôn môi là một chuyện rất thần kỳ, không ai biết nó có từ bao giờ, nhưng nó là chuyện mà nhất định các đôi yêu nhau phải tiến hành.
Đây không phải là chuyện thân mật nhất giữa hai người, nhưng khi hai người trao nhau hơi thở, họ như chạm được vào tâm linh của đối phương, làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Nhiệt độ trong xe là 27 độ, Quý Miên Miên chỉ cảm thấy mặt nóng rực, cô… vừa rồi làm gì thế?
Quý Miên Miên không dám nhìn vào mắt Mộ Dung Miên, chỉ cảm thấy rất… có phải cô không biết xấu hổ là gì không nhỉ?
Nhưng người trong lòng ở ngay trước mặt, sao cô có thể khống chế được? Hơn nữa, cô cũng không muốn khắc chế.
Mộ Dung Miên đã rất khắc chế, nếu cô cũng giống anh thì bao giờ họ mới vượt qua được thời gian ngượng ngùng này?
Ánh mắt Mộ Dung Miên như có lửa bốc lên, nhìn Quý Miên Miên mà trong lòng không khỏi rung động.
Theo bản năng, cô liếm liếm bờ môi đang run run của mình: “Còn… nữa không…”
Mộ Dung Miên thở dài một tiếng, gục đầu vào hõm vai Quý Miên Miên, hít thở hương thơm trên người cô làm anh mê loạn.
Quý Miên Miên chỉ nghe thấy anh nói nhỏ bên tai mình: “Đừng quyến rũ anh nữa.”
Thanh âm của Mộ Dung Miên còn khàn khàn hơn ngày thường, Quý Miên Miên không phải cô gái ngây thơ không hiểu gì, mặt cô nóng bừng lên, cô nghe thấy trong thanh âm của Mộ Dung Miên vừa có sự kiềm chế, lại còn có sự ham muốn…
Môi Mộ Dung Miên rất lạnh, nhưng hơi thở anh lại nóng rực, Quý Miên Miên cảm thấy cổ mình nóng bừng, nhưng cô lại thích cảm giác này.
Cô thích được anh ôm, thích được rúc vào ngực anh.
Lúc Diệp Thiều Quang mới đi, tối nào Quý Miên Miên cũng không ngủ được, tối nào cô cũng nhớ anh, muốn anh, nghĩ nếu anh ở dây thì tốt rồi, nếu anh có thể ôm cô ngủ thì cô sẽ ngủ rất ngon.
Nhưng anh lại đi hơn một năm trời.
Quý Miên
Miên ôm lấy Mộ Dung Miên, anh giờ rất gầy, thắt lưng rất nhỏ, quả thực còn nhỏ hơn cả mấy cô gái nữa.
Mỗi lần ôm anh, Quý Miên Miên đều rất đau lòng, rốt cuộc anh đã chịu khổ bao nhiêu chứ?
Cô cọ cọ hai má vào đỉnh đầu Mộ Dung Miên: “Em có làm gì đâu, em oan uổng quá, rõ ràng là tại anh mà.”
Hiện tại ai cũng nói, gương mặt của Mộ Dung Miên đẹp tới mức có thể dùng để ăn thay cơm.
Trên mạng có rất nhiều fan nói rằng: cuộc đời này nếu không được ngủ cùng Mộ Dung Miên thì sống còn ý nghĩa gì nữa?
Mộ Dung Miên cũng vươn tay ôm lấy eo cô, nhiệt độ trong xe khá cao, cô không mặc áo lông, trên người chỉ mặc một cái áo len cao cổ, ngón tay Mộ Dung Miên luồn xuống dưới, qua vạt áo đi vào trong, xoa xoa eo cô ở bên trong.
Thân thể Quý Miên Miên mềm nhũn, mọi khí lực như bị anh hút đi mất, thân mình ngã vào lòng Mộ Dung Miên.
Cô đỏ mặt, cắn môi, thấp giọng nói: “Anh đừng làm bậy…”
Tay Mộ Dung Miên chậm rãi hướng về đằng trước, Quý Miên Miên run rẩy cả người, bắt lấy cánh ta anh, tay cô như không còn sức, cản cũng chẳng cản nổi.
Quý Miên Miên nói: “Đừng… Anh…”
Tay Mộ Dung Miên vẫn chậm rãi luồn về đằng trước, nhưng may là anh cũng chỉ vuốt ve nhè nhẹ, không thật sự làm cái gì quá đáng ở trên xe cả.
Dù như thế, Quý Miên Miên cảm thấy cả người đã không còn chút sức phản kháng nào, cũng không dám lớn tiếng phản đối, không dám giãy giụa, dù sao ở đằng trước vẫn còn lái xe.