Anh nói: “Nghe lời anh, không được ra ngoài, nghe lời, biết chưa?”
“Anh…”
Quý Miên Miên muốn nói nhưng Mộ Dung Miên đã lui ra ngoài, hơn nữa còn đóng cửa lại.
Trong lòng cô hơi sốt ruột, vừa rồi cô nghe thấy có giọng phụ nữ, chẳng lẽ người đó tìm Mộ Dung Miên sao?
Quý Miên Miên mở công tắt điện, ánh đèn sáng lên, cô vội vàng ghé vào bên cửa, nheo mắt nhìn ra bên ngoài qua kính mắt mèo.
Cô thấy được Mộ Dung Miên, có một người đang đứng trước mặt anh, nhưng bị anh che mất nên cô không nhìn rõ lắm.
Chỉ có thể thấy được một góc áo màu đen, Quý Miên Miên sốt ruột, liệu là ai đây? Ai tới tìm Mộ Dung Miên?
Trong lòng Quý Miên Miên rất bất an, bởi vì bọn họ không biết tại sao Diệp Thiều Quang lại biến thành Mộ Dung Miên, rốt cuộc một năm qua đã xảy ra chuyện gì?
Cô muốn đi ra nhưng vì Mộ Dung Miên đã nói không được, lại không biết bọn họ nói chuyện gì, giờ chỉ có thể lo lắng suông mà thôi.
Từ giọng nói ban nãy, cô đoán tuổi của người phụ nữ kia cũng không còn nhỏ.
Một lát sau, hai người bên ngoài đi vào thang máy, Quý Miên Miên thấy rõ người phụ nữ kia, đó là một người rất phú quý, mặc áo khoác da màu đen.
Mắt thấy hai người họ đi vào thang máy, Quý Miên Miên cắn môi, không được, cô không thể ở nhà ngồi chờ. Cô phải ra ngoài, nhỡ đâu Mộ Dung Miên xảy ra chuyện thì biết làm sao?
Quý Miên Miên lấy chìa khóa cho vào túi xách rồi mặc áo khoác lên.
Hai thang máy đều đang bận, Quý Miên Miên chạy cầu thang bộ, nhưng lúc xuống tới nơi thì đã không còn thấy bóng dáng hai người kia.
Trong lòng Quý Miên Miên nóng như lửa đốt, chạy về phía cổng tiểu khu.
Trước cổng tiểu khu có một chiếc xe, người ngồi trong xe có thể thấy được Quý Miên Miên mang theo vẻ mặt hoang mang, rối loạn chạy ra.
“Chờ một chút…”
Mộ Dung Miên lấy di động ra gọi cho Quý Miên Miên.
Không bao lâu sau,
điện thoại liền thông, Quý Miên Miên đứng trên đường, sốt ruột hỏi: “Anh đi đâu thế?”
Thanh âm của Mộ Dung Miên hơi trầm: “Có chút việc riêng.”
Mũi Quý Miên Miên bị đông lạnh nên đỏ bừng, cô đơn đứng ở đó như một đứa bé lạc đường, cô nghe thấy giọng Mộ Dung Miên thì suýt chút nữa khóc luôn. “Người đó… Người đó… Em, em không hỏi người đó, anh nói cho em biết, anh có… có còn… trở về không?”
Cô muốn hỏi người phụ nữ kia là ai, nhưng rốt cuộc vẫn không nói thành lời. Cô không muốn biết gì cả, cô chỉ muốn biết Mộ Dung Miên còn có thể quay về nữa không?”
Mộ Dung Miên mỉm cười: “Đương nhiên rồi, một giờ nữa anh về, nhớ mở cửa cho anh.”
Quý Miên Miên nín khóc, mỉm cười: “Được… Em chờ anh.”
“Anh đói bụng, làm gì cho anh ăn đi.”
Quý Miên Miên gật đầu: Ừ, em biết rồi…”
“Ngoan, chờ anh…”
“Vâng…”
Cúp máy, Quý Miên Miên xoa xoa cái mũi, cô tin anh, trước giờ anh nói gì cô đều tin tưởng.
Ở đối diện tiểu khu có một quán café, Quý Miên Miên chạy vào mua một ít bánh ngọt mới về.
Cô phải về nấu cơm cho Mộ Dung Miên, chuẩn bị ăn khuya.
Cô sẽ ở nhà chờ anh về.
Nhìn Quý Miên Miên đi ra khỏi tiệm café, đi vào tiểu khu, xe mới chuyển bánh rời đi.
Xe đi rất lâu, mãi cho tới khi tới một bệnh viện tư nhân nổi tiếng mới dừng lại.
Cửa xe mở ra, phu nhân ở trên xe bước xuống: “Xuống dưới đi.”
Một lát sau, Mộ Dung Miên xuống xe.
Trong bệnh viện chỉ có vài y tá, bác sĩ, không có một bệnh nhân nào.