Yến Thanh Ti là người bao che khuyết điểm, Quý Miên Miên là người mà cô xác định phải bảo vệ nên tất nhiên cô phải quản chuyện này rồi.
Tô Trảm đã sớm đem tin tức Mộ Dung phu nhân về nước nói cho cô biết, mấy ngày nay cô vẫn rất lưu tâm tới bà ta.
Hành tung của Mộ Dung phu nhân vẫn bị Tô Trảm theo dõi sít sao ở Lạc Thành, chỉ cần hơi động là Yến Thanh Ti sẽ biết ngay lập tức.
Cho nên Mộ Dung phu nhân vừa có hành động là Yến Thanh Ti lập tức biết qua, cô không để cho Quý Miên Miên phải một mình đối mặt với Mộ Dung phu nhân. Miên Miên chỉ là một cô gái lương thiện, sao có thể là đối thủ của người phụ nữ này được?
Hơn nữa, Yến Thanh Ti cũng rất muốn gặp Mộ Dung phu nhân, cô thật sự muốn biết tại sao Diệp Thiều Quang lại biến thành Mộ Dung Miên.
Tuy rằng Yến Thanh Ti không biết Mộ Dung phu nhân, nhưng loại chuyện này dùng sợi tóc để nghĩ thôi cũng biết là không nên để Quý Miên Miên tiếp xúc với bà ta.
Mộ Dung phu nhân trêu nhầm người rồi, chạy tới Lạc Thành này chính là địa bàn của Yến Thanh Ti, muốn vẽ đường cho hươu chạy là không được, ít nhất cũng phải hỏi xem địa đầu xà là cô đây có cho phép hay không.
Yến Thanh Ti phủi phủi quần áo, cười nói: “Ai nha, bên ngoài rất lạnh, không bằng tìm một chỗ ngồi nói chuyện đi.”
“Tôi không có gì để nói với cô?” Thanh âm của Mộ Dung phu nhân rất lạnh lùng.
Bà ta không muốn dây dưa với Yến Thanh Ti, với người như cô, bà ta không nắm chắc có thể đối phó được.
Yến Thanh Ti cười tủm tỉm: “Nhưng tôi lại có chuyện muốn nói với bà.”
“Hừ…” Mộ Dung phu nhân không để ý tới cô, xoay người rời đi.
Yến Thanh Ti thản nhiên nói: “Vậy bà có thể thử xem bà có thể đi nổi hay không?”
Cô nói xong, chỉ trong chốc lát, từ hai bên sườn xe xuất hiện thêm mấy chiếc xe nữa bao vây lấy xe của Mộ Dung phu nhân.
Mộ Dung phu nhân cả giận: “Cô muốn làm gì?”
Yến Thanh Ti xòe tay: “Nơi này là Lạc Thành, cũng không phải Scotland, tôi còn muốn hỏi bà, hiện tại bà đã có thời gian chưa, Mộ Dung phu nhân?”
Mộ Dung
phu nhân cắn răng…
Yến Thanh Ti tùy tiện tìm một nhà hàng nhỏ gần đấy, không có khách, không khí đầy mùi dầu mỡ.
Hai người ngồi xuống, không gọi món ăn, chủ quán cũng không để ý đến họ.
Mộ Dung phu nhân cực kỳ ghét loại tiệm cơm bên đường này, giống như nơi nào cũng có vi trùng vậy.”
Lúc ngồi xuống, bà ta nhìn ghế, vẻ mặt chán ghét, bà ta nói: “Cô muốn nói chuyện gì?”
Yến Thanh Ti mỉm cười: “Không bằng chúng ta tâm sự chuyện Mộ Dung phu nhân và Diệp Thiều Quang có quan hệ gì đi?”
Sắc mặt Mộ Dung phu nhân không đổi: “Cái gì mà Diệp Thiều Quang, tôi không biết.”
Bàn tay bà ta nắm chặt, trong lòng lo lắng, bà ta không biết Yến Thanh Ti đã biết được bao nhiêu?
Yến Thanh Ti lắc đầu: “Mộ Dung phu nhân nói gì thế? Người sáng mắt không nói tiếng lóng, Diệp Thiều Quang tại sao biến thành Mộ Dung Miên, tôi nghĩ Mộ Dung phu nhân là người rõ ràng nhất. Hay là bà cứ nói với tôi đi, tôi rất tò mò đó…”
“Tôi nói rồi, không biết, Yến tiểu thư sau này đừng nói những lời khó hiểu thế này nữa.”
Yến Thanh Ti duỗi duỗi thắt lưng, cười: “Nếu Mộ Dung phu nhân không chịu nói thì tôi không ép, dù sao tôi là người văn minh, tôi chỉ…”
“Chỉ cái gì?”
Nụ cười trên mặt Yến Thanh Ti đột nhiên trầm xuống: “Sợ là kế hoạch về nước của Mộ Dung phu nhân phải ngâm nước nóng rồi. Quý Miên Miên là người của tôi, Mộ Dung Miên là bạn của tôi, ở đây mà muốn đụng tới người của tôi thì phải xem tôi có đồng ý không đã.”
Mộ Dung phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Tôi thật rất muốn biết Yến tiểu thư không đồng ý thế nào?”
Yến Thanh Ti xòe tay, nhún nhún vai đầy vô tội: “Tôi đương nhiên không làm gì, cùng lắm là chỉ làm cho bà… đến được mà không về được.”