Nhạc Thính Phong cảm giác như dẫm phải hố.
Yến Thanh Ti chỉ bịa một câu trước mặt mẹ anh, thế mà khiến mẹ anh tin sái cổ.
Nhạc Thính Phong hiểu mẹ mình, hôm nay khi lại gặp Yến Thanh Ti, vị phu nhân cao quý nhà anh rõ ràng là rất chột dạ, vì bà cảm thấy thằng con mình đúng là “chẳng ra gì” cả!
Nhưng anh bị oan thật mà.
Anh cũng muốn nháo tới độ có người được sinh ra, nhưng Yến Thanh Ti, con hồ ly tinh này làm gì cho anh cơ hội ấy?
Nhạc Thính Phong cắn răng nói: "Em còn mặt mũi mà nói ra hả, cũng chỉ có mẹ tôi mới tin em."
Yến Thanh Ti cắn một miếng thịt gà, không thể không nói, tay nghề nấu ăn của Nhạc phu nhân quả thật rất được.
Yến Thanh Ti nhổ xương gà ra, "Chậc, đừng trách mẹ anh IQ thấp, có trách cũng phải trách nhân phẩm anh kém, đều do anh mà ra cả thôi, anh nói xem anh phải thối tha đến mức nào mà ngay cả mẹ đẻ mình cũng không tin mình vậy chứ."
Nhạc Thính Phong câm nín.
Quả thực, anh cũng đang nghĩ tới vấn đề này, anh phải xấu xa đến thế nào mới khiến mẹ anh nguyện tin một con tiểu yêu tinh chứ không tin con trai ruột của bà nhỉ.
Nhạc Thính Phong ngả người ra phía sau, vòng tay qua ôm eo Yến Thanh Ti: "Hôm nay, mẹ tôi nói dù sao hai cả hai đứa mình cũng đều không ra gì, ai cũng đừng làm hại được ai, tôi nói cho em hay, nếu như đã như vậy thì sao phải đi hại người khác nữa, hai đứa xấu xa bỉ ổi như nhau, chắp vá lại là đúng rồi, em thấy thế nào?"
Trái tim Yến Thanh Ti bỗng thắt lại, những lời này của Nhạc Thính Phong rõ ràng là muốn nói chuyện lâu dài với cô.
Yến Thanh Ti húp nước canh: "Ha ha, chẳng ra làm sao cả? Anh từ bi đại phát không muốn hại người khác, nhưng chị đây không có lương thiện tới vậy, tôi muốn tìm con trai nhà lành, để hại người ta cả đời."
Vẻ mặt vốn đang ung dung của Nhạc Thính Phong bỗng trở nên u ám, anh lạnh lùng nhìn Yến Thanh Ti: "Giống như Cận Tuyết Sơ?"
Yến Thanh Ti nhìn thẳng vào mắt Nhạc Thính Phong,
cố tình nói: "Cũng khó nói lắm, nói không chừng lại là giống như Tần Cảnh Chi ấy? Tôi cũng khá mong chờ vào ngày anh gọi tôi một tiếng mợ."
Nhạc Thính Phong bỗng lật Yến Thanh Ti xuống, đè dưới thân anh, trực tiếp chặn miệng cô lại.
Yến Thanh Ti vừa ăn canh gà nên trong miệng sặc mùi canh gà.
Một lúc sau Nhạc Thính Phong liền buông cô ra, đen mặt, nói: "Em nói xem, em đánh không lại tôi, những lời ngứa đòn như vậy em bớt nói một câu thì chết được à?"
Sao anh lại cảm thấy chán ghét khi nghe tên người đàn ông khác được thốt ra từ miệng Yến Thanh Ti như vậy chứ.
Yến Thanh Ti: "Không thể!"
Cô vươn tay ra rút hai tờ giấy ăn, lau miệng rồi lại ăn canh gà tiếp.
Dù là trong tư thế vừa rồi, Yến Thanh Ti vẫn cầm chắc bát trong tay, canh trong bát không sánh ra ngoài một giọt nào.
Nhạc Thính Phong khẽ méo miệng, trong mắt Yến Thanh Ti nụ hôn của anh còn không bằng húp một hụm canh gà.
Địa vịa của anh trong lòng Yến Thanh Ti rốt cuộc thấp đến mức nào chứ?
Nhạc Thính Phong hừ một tiếng: "Mẹ tôi mà biết em thích canh bà ấy nấu như vậy, chắc sẽ vui lắm đấy."
"Vậy hả? Vậy anh tuyệt đối đừng nói cho mẹ anh biết."
"Tại sao?"
Yến Thanh Ti húp cạn bát canh, đặt bát xuống, quay lại liếc đôi mắt quyến rũ nhìn anh: "Chậc, lỡ như mẹ anh thích tôi, cứ bắt tôi gả cho anh thì làm thế nào?"
Tim Nhạc Thính Phong lại đập nhanh vài nhịp, không đợi anh kịp mở miệng, Yến Thanh Ti đã đứng dậy: "Tôi phải đi rồi, đồ của tôi đâu."
Nhạc Thính Phong nằm phịch xuống sofa, lười nhác: "Đồ gì?"
Yến Thanh Ti đạp cho anh một phát: "Đừng có giả bộ với bà, quần áo của tôi, hành lí của tôi, đồ của tôi đâu, anh dám vứt đồ của tôi, tôi phá chết anh!"