Mộ Dung Miên nói xong, Quý Miên Miên liền ngây ngẩn cả người.
Không giãy giụa, cũng không động đậy, không nói gì, giống như một câu kia của Mộ Dung Miên là thần chú định thân cô vậy.
Những tức giận lập tức bị câu nói này gạt đi gần hết.
Một lúc lâu cô vẫn chưa kịp phản ứng lại, mãi sau mới hồi thần, lắp bắp hỏi: “Anh… Anh nói gì cơ?”
Mộ Dung Miên ôm lấy eo cô từ đằng sau, tì cằm lên vai cô, nghiêng đầu hôn lên vành tai nhỏ: “Chúng ta kết hôn đi?”
Ừng ực… Quý Miên Miên nuốt vào một ngụm nước miếng.
Tay cô run run véo mình một cái, ôi mẹ ơi, đau thật!
Mộ Dung Miên đưa cổ tay mình tới trước miệng cô: “Anh cho em cắn một ngụm, em xem xem có phải sự thật hay không?”
Cô sờ sờ trán mình, không sốt, lại sờ sờ trán Mộ Dung Miên, cũng bình thường.
Cô liếm liếm khóe miệng: “Sao anh… đột… đột nhiên lại…”
Mộ Dung Miên tự nhiên đề nghị kết hôn làm cho đầu óc cô đơ luôn, phản ứng đầu tiên là phải tự hỏi đã.
“Cái này không phải đột nhiên, anh vẫn luôn mong điều này từ lâu rồi.” Mặt Mộ Dung Miên dán vào cổ Quý Miên Miên, cọ cọ hai ba cái.
Đây là điều anh luôn mong ước, trước khi gặp chuyện không may anh đã nghĩ tới chuyện này rồi.
Anh không phải chỉ muốn yêu đương, anh thật sự muốn ở bên cô lâu dài.
Hôn nhân chỉ là hình thức, nhưng hình thức này lại có thể làm cho bọn họ ở bên nhau một cách hợp pháp, Quý Miên Miên cũng đường đường chính chính trở thành vợ anh.
Phương Duyên Duyên gây ra chuyện này chính là kích thích Mộ Dung Miên có thêm dũng cảm ngỏ lời hơn mà thôi.
Nếu anh đã bỏ xuống tất cả, quyết định muốn ích kỷ ở bên Quý Miên Miên, như vậy cần phải ích kỷ một cách rõ ràng và công khai.
“Anh thật sự muốn kết hôn với em sao?” Quý Miên Miên hít sâu một hơi.
“Phải, chúng ta kết hôn đi, như vậy sau này ai dám đào góc tường nhà em, em có thể dùng giấy chứng
hôn đập vào mặt cô ta. Em có muốn cầm giấy chứng hôn đi hành hạ Phương Duyên Duyên không?”
Mộ Dung Miên dụ dỗ, lời này nói trúng tâm tư của Quý Miên Miên, cô rất ghét Phương Duyên Duyên vô liêm sỉ kia, nhưng sao cô có thể nói cho mọi người biết Mộ Dung Miên là bạn trai của cô được?
Quý Miên Miên thật sự rất muốn nói cho mọi người, tôi mới là bạn gái của Mộ Dung Miên…
Nếu có thể cầm giấy chứng hôn đi hành Phương Duyên Duyên, điều này quả thật… rất tốt.
Hơn nữa, kỳ thực cô cũng muốn kết hôn với Mộ Dung Miên, chờ kết hôn rồi cô sẽ an tâm hơn một chút, sẽ không lo lắng anh lại biến mất.
Quý Miên Miên cắn môi: “Anh nói cũng có lý…”
Mộ Dung Miên: “Vậy ăn sáng xong chúng ta đi luôn nhé?”
Quý Miên Miên cúi đầu, đang định đồng ý thì điện thoại đột nhiên vang lên, vừa mới thấy số của ba mình, cô như bị hắt một chậu nước đá lên người, run rẩy tỉnh lại.
Liên tục lắc đầu: “Không được, không được… phải về nhà thưa chuyện với ba mẹ em đã, nếu không em mà vụng trộm đi đăng kí với anh, thế nào ba em cũng đánh em chết.”
Ba của Quý Miên Miên cực kỳ nghiêm khắc, chính là bóng ma suốt thời thơ ấu của cô.
Cô giãy ra khỏi Mộ Dung Miên, bắt máy: “Alo, ba… Sao tự nhiên ba lại gọi điện cho con thế?”
Đột nhiên di động bị cướp khỏi tay, Quý Miên Miên vội vàng quay người lại, thấy di động đang ở trong tay Mộ Dung Miên thì sắc mặt đại biến: “Anh mau trả cho em! Trả em…”