Đến bây giờ, Quý Miên Miên vẫn cảm thấy không được chân thật.
Người cô đợi một năm đã quay về, còn cưới cô.
Quý Miên Miên cầm giấy chứng hôn vừa mới in xong, mỉm cười, hiện tại anh đã là chồng cô rồi.
Cô hỏi: “Giờ anh đã là chồng của em, anh phải ở bên cạnh em, đúng không?”
Mộ Dung Miên ôm chặt cô: “Đúng thế, trước kia còn chần chừ nhưng giờ thì hết rồi, về sau anh sẽ không đi đâu cả. Anh chưa từng để tâm tới cái gì, chưa từng khao khát điều gì, em là duy nhất, cũng là toàn bộ của anh.”
Hốc mắt Quý Miên Miên nóng lên: “Em cũng thế.”
Diệp Thiều Quang là mối tình đầu của cô, Mộ Dung Miên là chồng của cô, hai người là một, chưa từng thay đổi.
Cô buông Mộ Dung Miên ra, nói: “Chúng ta về thôi, chuyện này em quên chưa nói với chị Thanh Ti, hy vọng chị ấy không trách em.”
“Không đâu, còn có anh mà.”
Mộ Dung Miên bỗng nhiên bế Quý Miên Miên lên.
Cô giật mình nhưng không dám động, hô lên: “Anh mau bỏ em xuống, anh đừng có làm thế, bỏ em xuống đi.”
Cô thực sự lo lắng cho thân thể của Mộ Dung Miên, buổi tối anh muốn hơn một lần cô còn không đồng ý, sao có thể để anh bế cô thế này được.
Hiện tại tâm tình của Mộ Dung Miên rất tốt, cảm thấy cơ thể cũng khá hơn, cúi đầu hôn lên má cô: “Không buông.”
Mộ Dung Miên ôm Quý Miên Miên về xe, thắt dây an toàn cho cô: “Đi, chúng ta về thôi.”
Quý Miên Miên sờ sờ ngực anh: “Thế nào, có thấy mệt không?”
“Em cảm thấy chồng em ngay cả chuyện này cũng không làm nổi à?”
Cô vội vàng lắc đầu: “Không phải, em lo lắng cho anh thôi.”
“Anh không sao, yên tâm đi.” Thân thể Mộ Dung Miên hiện tại chính là một tai họa ngầm, nhưng anh tin còn chưa yếu tới mức đó.
Quý Miên Miên thở dài, vuốt ve mặt của Mộ Dung Miên: “Anh nghe lời em, anh không biết mỗi lần em thấy sắc mặt tái nhợt của anh là lo lắng tới mức nào đâu?”
Màu da của Mộ Dung Miên nhìn cũng biết là không phải của người
khỏe mạnh, loại yếu ớt hư nhược này làm cho người ta cảm thấy anh giống như một bình hoa dễ vỡ vậy.
Nếu không đạo diễn cũng sẽ không khoan dung với anh như thế, đồng ý trời lạnh sẽ miễn cho anh quay phim, cũng không để anh phải làm việc với cường độ cao.
Mộ Dung Miên cầm tay Quý Miên Miên hôn một cái: “Anh không sao, về sau sẽ tốt lên thôi. Anh là người đã có vợ, tất nhiên phải biết quý trọng thân thể của mình chứ.”
Anh rất quý trọng thân thể này, anh chỉ muốn ở bên Quý Miên Miên càng lâu càng tốt.
Vẻ lo lắng trên mặt Quý Miên Miên dần biến thành tươi cười: “Anh có thể nói được cái gì vô nghĩa hơn không?”
Mộ Dung Miên bóp tay cô: “Anh đã đồng ý với bà xã thì sẽ không dám nuốt lời.”
Quý Miên Miên bỗng cảm thấy cách bọn họ không xa có một chiếc xe màu đen đang dừng, cô lo lắng nói: “Người trên xe có phải đám chó săn không? Bọn họ đã chụp được hình chúng ta chưa?”
Mộ Dung Miên liếc mắt một cái, cười lạnh: “Ừ, kệ họ chụp, nếu Phương Duyên Duyên đã đem chuyện này làm ầm ĩ lên thì cứ để nháo lớn thêm một chút.”
Lúc bọn họ tới đây đã có xe bám theo sau lưng, dù sao anh cũng đã quyết định rút lui khỏi showbiz, một khi đã vậy phải lưu lại một dấu ấn thật lớn mới được.
Mộ Dung Miên lái xe đưa Quý Miên Miên về khách sạn, buổi chiều anh còn có cảnh quay.
Quý Miên Miên hỏi: “Anh nói, bọn họ chụp ảnh chúng ta tới cục dân chính rồi sẽ thế nào?”
Mộ Dung Miên châm biếm: “Đương nhiên sẽ không nói tốt rồi, phỏng chừng anh sẽ bị mắng là cặn bã.”