Mộ Dung Miên rốt cuộc yêu Quý Miên Miên nhiều thế nào đến anh cũng không tưởng tượng nổi.
Trong một năm qua, động lực duy nhất để anh kiên trì sống sốt chính là cô, nếu không có cô, anh sớm đã gục ngã rồi.
Hiện tại anh vô cùng rõ ràng suy nghĩ của mình, anh không thể nào buông tay Quý Miên Miên được, nếu có người dám ngăn cản, anh thật sự không ngại trở thành người lấy oán trả ơn.
Dù sao anh vốn là người không có đạo đức, không biết chính nghĩa.
Trong quá khứ anh đã làm rất nhiều chuyện xấu, giờ làm thêm một việc nữa cũng chẳng vấn đề gì.
Cùng lắm thì xuống địa ngục mà thôi.
Lời của Mộ Dung Miên làm Mộ Dung phu nhân càng điên tiết hơn, bà ta gầm lên: “Mộ Dung Miên…”
Trong ba ngày này, bà ta từ một phu nhân giàu sang mỹ lệ đã già đi không ít, trên trán nổi lên vài cái mụn, cổ họng đau rát, cả người đều nóng sốt rất nghiêm trọng.
Tuy rằng sốt ruột nhưng bà ta biết Mộ Dung Miên nhất định sẽ tới đây, có điều bà ta không ngờ anh lại tới để nói mấy câu này.
Mộ Dung Miên ngồi đối diện bà ta, thản nhiên nói: “Bà biết là tôi không phải người đó…”
Anh là Diệp Thiều Quang, vẫn là Diệp Thiều Quang yêu Quý Miên Miên.
Chỉ là anh không thể dùng lại tên đó, anh chỉ có thể dùng cái tên Mộ Dung Miên này để tiếp tục sống.
Tên này, mạng sống này đúng là do Mộ Dung phu nhân cho, anh nên báo đáp bà ta, nhưng mà… bà ta không nên ngăn cản anh và Quý Miên Miên ở bên nhau.
“Chính là cậu… Cậu chính là nó… Từ lúc cậu tỉnh lại, cậu là nó, cậu là Mộ Dung Miên, là con trai của Mộ Dung gia, cậu là Randy của chúng tôi, cậu không thể ích kỷ như thế được. Coi như tôi xin cậu có được không? Cậu hãy vì tôi mà buông tay đi, được không?” Mộ Dung phu nhân hốc mắt đỏ bừng, rơm rớm cầu xin.
Bà ta hạ mình cầu xin Mộ Dung Miên hãy buông tay Quý Miên Miên, cùng bà ta quay
về Scotland.
Nhưng đối mặt với sự van nài của Mộ Dung phu nhân, Mộ Dung Miên vẫn không động, thản nhiên nói: “Những điều kiện khác tôi có thể đồng ý, ngoại trừ Quý Miên Miên là không, tôi sẽ không nhượng bộ nửa bước.”
Mộ Dung phu nhân cao giọng: “Randy, cậu đã quên đồng ý gì với tôi sao? Cậu là con của Mộ Dung gia, cậu nếu không chịu chia tay cô ta, cậu có biết tôi sẽ phải rơi vào tình cảnh gì không? Cậu có nghĩ tới Chí Hoành sẽ như thế nào không? Nếu ông ấy nghi ngờ thì phải làm sao hả?”
Chí Hoành là chồng của bà ta, Mộ Dung Chí Hoành, cũng là cha đẻ của Mộ Dung Miên.
Mộ Dung Miên trầm mặc không nói, thái độ của anh chính là câu trả lời cho bà ta. Ngoại trừ Quý Miên Miên, dù có bắt anh phải làm chuyện táng tận lương tâm nào anh cũng sẽ làm.
Nhưng không thể nào bảo anh buông tay Quý Miên Miên được.
Mộ Dung phu nhân nhắm mắt lại, từ trong mắt rơi ra vài giọt lệ, bà ta lấy tay lau đi, nói: “Được, được… nếu cậu không muốn buông tay thì coi như tôi nhượng bộ thêm một lần nữa, cậu có thể cùng cô ta duy trì quan hệ, nhưng là phải lén lút. Tôi cho phép cô ta làm tình nhân của cậu nhưng không được công khai, cậu phải theo tôi về nhà Mộ Dung, Chí Hoành đã không thể chống đỡ được thêm nữa, ông ấy hy vọng có thể thấy cậu và…”
Mộ Dung phu nhân chưa nói xong, Mộ Dung Miên đã ngắt lời: “Tôi đã kết hôn với cô ấy rồi.”
Mộ Dung phu nhân…
Bà ta im bặt trong chốc lát, sau đó không dám tin, hỏi: “Cậu nói cái gì? Cậu nhắc lại xem nào?”
Mộ Dung Miên nhìn bà ta: “Tôi nói là tôi và cô ấy đã kết hôn rồi.”