Ông Quý ở đằng sau đắc ý nói: “Đúng thế, coi như cậu có mắt nhìn.”
Đều nói mẹ vợ càng nhìn con rể càng hài lòng, nhất là Mộ Dung Miên sau giây phút khẩn trương ban đầu thì biểu hiện rất tốt, huống hồ khuôn mặt kia của anh làm gì có người phụ nữ nào chống cự nổi?
Nửa giờ trôi qua, bà Quý hoàn toàn quăng con gái và chồng sang một bên, chỉ biết con rể mà thôi.
Quý Miên Miên cứ có cảm giác Mộ Dung Miên mới là con đẻ của bà, còn cô chỉ là nhặt về.
Một lúc sau, bà Quý nhìn Mộ Dung Miên, đột nhiên nói: “A, Tiểu Mộ, con sao lại giống… giống… ngôi sao mà mẹ thấy trên ti vi mấy hôm trước nhỉ? Ai nha, mẹ nhớ ra rồi, ngôi sao đó cũng có tên là Mộ Dung Miên.”
Mộ Dung Miên sửng sốt…
Anh còn tưởng ánh mắt của mẹ vợ tốt hơn ba vợ chứ, thế nên lúc vào cửa mới không nói cái này.
Ai ngờ sau nửa ngày bà mới nhận ra vấn đề.
Trách không được, phản ứng như thế này không khác gì Quý Miên Miên.
Mộ Dung Miên hắng hắng giọng, nói: “Con chính là nam diễn viên đó.”
Anh còn tưởng bà Quý sẽ không vui, kết quả bà hưng phấn nói: “Trời ạ, thật sao, chính là con sao? Thật tốt quá, mau mau, mau ký cho mẹ mấy chữ, trong đội hát hí khúc có hai bà bạn rất thích con, hôm nay còn nói không biết tiểu yêu tinh nào quyến rũ được con? Hừ, tiểu yêu tinh mà họ nói chính là con gái của mẹ, già thế rồi mà còn không biết xấu hổ đi thích con rể của mẹ. Đúng rồi, chúng ta chụp ảnh đi, để bọn họ hâm mộ chết thì thôi…”
Mộ Dung Miên…
Anh cười gượng hai tiếng, cầm lấy bút ký nhanh vài cái.
Bà Quý rất thích Mộ Dung Miên, sau khi biết anh là ngôi sao thì càng vui vẻ.
Buổi tối, bà làm một mâm đồ ăn phong phú, lúc ăn cơm liên tiếp gắp thức
ăn cho Mộ Dung Miên.
Ông Quý trong lòng vẫn hơi hậm hực, vì thế lúc đi ngủ, ông nói lấy lý do muốn bồi dưỡng tình cảm cha con, kéo Mộ Dung Miên ra phòng khách ngủ.
Anh làm vợ tôi không để ý tới tôi thì tôi phạt anh buổi tối không được ôm con gái tôi.
Tối, Quý Miên Miên và bà Quý nói chuyện tới tận 11 giờ đêm rồi mới về phòng.
Nằm trong phòng, đột nhiên cô lại cảm thấy không quen, lăn qua lăn lại mấy vòng đều không ngủ được. Suy nghĩ nửa ngày, đoán có lẽ vì mỗi ngày đã quen ngủ với Mộ Dung Miên nên giờ mới không ngủ được.
Quý Miên Miên thở dài, cũng không biết Mộ Dung Miên và ba ngủ với nhau thế nào rồi, hy vọng ba không được lấy anh ra luyện tập.
Thật sự không ngủ được, Quý Miên Miên cầm di động lên mạng đọc truyện.
Cô đọc rồi ngủ quên lúc nào không biết.
Nửa đêm, Quý Miên Miên cảm giác trên người nặng trịch, giống như bị đá đè lên người, có điểm hít thở không thông.
Mở mắt ra, Quý Miên Miên liền phát giác có người đang đè lên mình, hơn nữa… quần áo trên người cô hình như đã bị cởi ra. Đang định hét lên thì cô nghe thấy tiếng của Mộ Dung Miên: “Ngoan, là anh, đừng kêu.”
Quý Miên Miên kinh ngạc: “Sao anh lại sang đây? Anh sang trộm đấy à? Nếu để ba phát hiện thì anh sẽ ăn đòn đấy.”
“Không phải.”
“Vậy anh…”
Trong đêm tối, ánh mắt của Mộ Dung Miên sáng lòe, cúi đầu hôn lên môi cô một cái: “Anh nói với ba vợ là muốn sớm sinh cho ông một đứa cháu ngoại thì phải cố gắng… Bà xã, chúng ta nặn người đi…”