Quý Miên Miên: “…”
Cô bỗng không biết phải nói gì cho tốt, người đàn ông này vẫn là người mà cô từng biết trước kia sao?
Cô cắn răng, nói: “Anh còn có thể… vô sỉ hơn được nữa không hả?”
Mộ Dung Miên thật sự gật đầu: “Có thể, em muốn thấy không?”
Quý Miên Miên…
Mộ Dung Miên hôn môi cô, thấp giọng dỗ dành: “Không nên tức giận, đây là lần cuối cùng. Anh cũng chỉ muốn nghĩ cho ba mẹ vợ thôi, muốn để hai cụ nhanh chóng được ôm cháu ngoại. Em xem, cả ngày em không ở nhà, nếu có cháu ở cùng hai cụ thì thật tốt biết bao.”
Quý Miên Miên không muốn tốn hơi thừa lời, lấy cớ, mấy cái này chỉ là lấy cớ, anh chỉ muốn ăn thôi đúng ko?
Thế mà còn dám lấy ra cái lý do rõ đường hoàng đó, xì…
Quý Miên Miên há mồm cắn lên vai anh, nhưng… nhìn thấy mấy vết sẹo trên người anh, rốt cuộc cô vẫn không dám cắn quá mạnh.
Cô thật sự hết cách, không nỡ đối xử nhẫn tâm với anh, vì cô rất quý trọng thời gian ở bên anh.
Quý Miên Miên nói: “Lần cuối cùng đấy nhé. Nếu anh còn không chịu yên thì em sẽ đuổi anh ra khỏi phòng ngủ đấy.”
Mộ Dung Miên liên tục gật đầu: “Ừ ừ, lần cuối cùng, anh thề đây là lần cuối cùng…”
Sau khi kết thúc, Mộ Dung Miên thật sự không làm gì nữa, anh mặc quần áo đi ra ngoài, vào toilet lấy một cái khăn ước, trở về lau người cho Quý Miên Miên.
Xong hết thảy thì trời cũng chuẩn bị sáng.
Một lần nữa nằm xuống, Quý Miên Miên đã mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, Mộ Dung Miên ôm lấy cô.
Giường rất nhỏ, anh nằm xuống chân phải hơi co lại, nếu không sẽ bị thò ra ngoài.
Quý Miên Miên mơ mơ màng màng nói với anh: “Em… nếu mẹ gọi… ăn sáng, anh nói với mẹ là em không muốn dậy nhé!”
Mộ Dung Miên gật đầu: “Ngoan, ngủ đi.”
Quý Miên Miên cả người mềm nhũn, thật sự là không còn chút sức lực nào.
Lúc chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, cô nghe Mộ Dung Miên nói: “Sau này… chờ giải quyết xong mọi chuyện, chúng ta trở về sống cùng ba mẹ nhé!”
Quý Miên
Miên lẩm bẩm một tiếng: “Thật…?”
“Tất nhiên là thật, anh chưa bao giờ lừa dối em.”
Quý Miên Miên không còn sức đâu mà để ý tới anh nữa, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Mộ Dung Miên đáy lòng an tĩnh, anh hơi mệt, thân thể có chút không thoải mái nhưng lại không thể ngủ được.
Từ khi anh quyết định sẽ không buông Quý Miên Miên ra nữa, nhất định phải ở bên cô, anh đã bắt đầu tính kế giải quyết vấn đề tương lai.
Hiển nhiên, khi anh quyết định không buông cô ra thì nghĩa là cô sẽ phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm.
Anh phải kéo những nguy hiểm này chậm lại, không thể để Quý Miên Miên bị thương tổn được.
6 giờ sáng, ông bà Quý ở phòng bên cạnh đã dậy đi thể dục, đây là thói quen hàng ngày của họ.
Lúc rửa mặt, bà Quý hỏi: “Lão Quý, sáng nay ăn gì?”
Ông Quý đáp: “Tùy tiện mua cái gì cũng được mà, bánh bao, bánh quẩy, tào phớ, cháo, ở ngoài cửa có gì thì mua đó, như hàng ngày thôi.”
Bà Quý nói: “Thế sao được, con rể tới đây, sao có thể ăn qua loa thế được, phải cho nó ăn uống thật tốt chứ.”
Ông Quý bĩu môi: “Con rể, bà còn coi nó là con rể của bà à? Nó bắt cóc con gái chúng ta, tôi cho nó vào cửa đã là tốt lắm rồi, bà còn muốn hầu hạ nó như thái tử gia chắc? Bình thường bà còn không đối xử với tôi tốt như thế đâu đấy.”
Nói xong, cánh tay ông Quý liền bị cấu một cái.
Bà Quý nói: “Ông nói bừa gì thế hả, Miên Miên sớm muộn gì cũng phải lấy chồng, Tiểu Mộ tốt như thế, ông còn có gì không hài lòng chứ, chẳng lẽ ông không muốn con gái lấy được người chồng tử tế à?”