Mộ Dung Miên vuốt cằm của cô, cười nói: “Xem ra, rốt cuộc địa vị của anh ở trong lòng em đã thắng Yến Thanh Ti rồi, thật đúng là không dễ dàng gì.”
Quý Miên Miên há mồm cắn lên ngón tay anh một chút, dẩu môi nói: “Anh ở trong lòng em lúc nào cũng quan trọng.”
“Ừ, anh tin…”
Mộ Dung Miên cúi đầu dán lên mặt của cô nhẹ nhàng cọ hai cái.
Sau đấy, rốt cuộc Quý Miên Miên cũng cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, tuy rằng Mộ Dung Miên không nói với cô tại sao phải trở lại nơi đó, cũng không nói sẽ có những chuyện gì sẽ xảy ra.
Nhưng những cái này Quý Miên Miên cũng không để ý, cô yêu anh, còn những thứ khác mà nói với cô đều chỉ là râu ria.
Cô là một người rất đơn giản, yêu cầu cũng không nhiều.
Nói rõ ràng được chuyện này, nỗi bất an trong lòng Quý Miên Miên tan đi không ít, lại ỷ lại vào Mộ Dung Miên y như cũ.
Bóng đêm thâm trầm, trải qua một hồi kinh hách, hai người cũng không làm gì nữa.
Mộ Dung Miên ôm Quý Miên Miên, nhẹ nhàng cắn lên tai cô, nói: “Anh không biết là Miên Miên của chúng ta cũng có lúc nhiệt tình như thế đấy…”
Quý Miên Miên lập tức đỏ mặt: “Anh đừng có nói nữa…”
Mộ Dung Miên hôn cô, nói: “Miên Miên, chúng ta làm thêm lần nữa nhé?”
Tay Quý Miên Miên lập tức che miệng anh lại: “Anh còn nói, anh im ngay… Còn không phải tại anh sao?”
Lời còn chưa nói xong, tay Quý Miên Miên run lên, Mộ Dung Miên đang nhẹ nhàng cắn tay cô, cô vội rụt tay về: “Muộn thế này rồi, mau ngủ đi, mai đi cùng em tới Nhạc gia.”
Mộ Dung Miên không dễ dàng buông tay, nhanh ôm chặt lấy cô: “Miên Miên… Thêm một lần nữa đi mà…”
Quý Miên Miên chôn mặt dưới gối: “Không được… Không chỉ lần này, về sau nhất định phải đề ra quy tắc… một tuần… chri được ba lần.”
Mộ Dung Miên vừa nghe liền mặt mũi trắng bệch, anh hôn lên gáy cô, nói: “Không được, Miên Miên… Em nói thế thì sao chúng ta có thể đưa con đi gặp ba mẹ được?”
Với nhu cầu cao
của Mộ Dung Miên, lúc ở phim trường, Quý Miên Miên luôn nói là bận quá, một tuần cũng không cho ăn một lần, rốt cuộc cũng quay phim xong rồi mà cô vẫn không thể cho anh ăn thỏa thích được, sao có thể chứ?
Quý Miên Miên hừ một tiếng: “Cũng không được, anh phải tiết chế, tiết chế, hiểu không?”
Mộ Dung Miên cười nhẹ, nói thầm bên tai cô: “Miên Miên… Cho anh một lần nữa đi, anh sẽ nói cho em… tất cả những gì em muốn biết.”
Quý Miên Miên định cự tuyệt theo bản năng, nhưng vừa định mở miệng lại hiểu ngay được ý tứ của anh.
Thân hình cô cứng ngắc trong giây lát, ngẩng mặt lên, hỏi: “Anh…”
Một trận tê dại lan tràn từ sau gáy, hơi thở của Mộ Dung Miên phả lên nơi đó nóng rực, Quý Miên Miên nghe được thanh âm khàn khàn của anh: “Anh nói, em thỏa mãn anh thì anh sẽ nói cho em những gì em muốn biết, được không nào?”
Quý Miên Miên cắn cắn ngón tay, điều kiện này thực sự rất đáng để động tâm. Cô cọ cọ trong lòng Mộ Dung Miên một vòng, đối mặt với anh, hỏi: “Thật chứ?”
Mộ Dung Miên gật đầu: “Đương nhiên…”
Quý Miên Miên ngẫm lại, nhìn nhìn khí sắc của Mộ Dung Miên, thấy tinh thần anh rất tốt, mắt sáng rực, gương mặt ửng đỏ, cánh môi hồng, nhìn hết sức xinh đẹp, toàn thân như đang viết: bà xã, anh còn chưa được ăn no!
Quý Miên Miên cắn răng một cái, cảm thấy trạng thái này cũng không tệ lắm. Lúc ở phim trường, ngày nào anh cũng làm việc, buổi tối muốn kéo cô làm vài chuyện mờ ám nhưng đều bị cô từ chối.
Mà quả thật, anh đúng là phải nhịn rất nhiều ngày rồi.