Trong lời nói sắc bén mà chua ngoa của anh, Quý Miên Miên có thể cảm nhận được sự ghét bỏ của anh đối với Mộ Dung phu nhân.
Quý Miên Miên cảm thấy hình như Mộ Dung Miên còn đang nói dối mình điều gì đó.
Anh luôn là người không bao giờ thèm để ý tới người khác bởi vì anh không muốn lãng phí thời gian cho những người mà mình ghét.
Nhưng Mộ Dung phu nhân lại khác, rốt cuộc là tại sao?
Một năm qua đã có chuyện gì xảy ra mà có thể làm cho anh chán ghét người ta tới mức độ này?
Mộ Dung phu nhân sợ hãi nhìn Mộ Dung Miên, trên mặt đầy vẻ không thể tin: “Cậu… cậu…”
Mộ Dung Miên nhẹ nhàng nắm lấy tay Quý Miên Miên, lạnh lùng nói tiếp: “Tôi muốn làm gì tôi sẽ tự sắp xếp, nếu cần tới bà tôi cũng sẽ báo trước. Những chuyện tôi làm hy vọng bà đừng có nhúng tay vào, Miên Miên càng không thể động, nếu không tôi sẽ không chắc mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
“Mộ Dung Miên, cậu…”
“Mộ Dung phu nhân, tôi nghĩ bà còn chưa được chứng kiến thủ đoạn của tôi, nhưng không sao, bà sẽ nhanh chóng được thấy thôi. Giờ chúng ta xem như là quan hệ hợp tác, bà chỉ cần nhớ kỹ một câu này, đừng có động vào điểm mấu chốt của tôi thì những chuyện khác sẽ dễ dàng nói chuyện thôi.” Anh đã từng nói với Mộ Dung phu nhân, điểm mấu chốt của anh chính là Quý Miên Miên.
Cô tốt, mọi người đều được tốt, nếu cô xảy ra chuyện, anh tuyệt sẽ không cho người ta sống tốt, dù cho đối phương là ai, thậm chí là người đã cứng mạng mình như Mộ Dung phu nhân cũng không ngoại lệ.
Mộ Dung phu nhân nhìn Mộ Dung Miên, có thể cảm nhận được một cỗ nguy hiểm từ trên người anh tản ra, khác hẳn với người mà bà ta từng đối mặt trước kia…
Bà ta liếc mắt nhìn Quý Miên Miên một cái, đều là vì đứa con gái này mà Mộ Dung Miên không còn ngụy trang vẻ ẩn nhẫn như trước đây nữa.
Bà ta cực kỳ không ưa Quý Miên Miên, Mộ Dung Miên rốt cuộc thích cô gái bình thường không thể bình thường hơn này ở điểm nào mới được chứ?
Mộ Dung Miên không nói gì nữa mà ôm lấy bả vai Quý Miên Miên, lặng lẽ trấn an cô.
Quý
Miên Miên ngẩng đầu cười với anh.
Cô không sao, rất tốt.
Dù sao Mộ Dung phu nhân cũng không thích cô, cô cũng không cần phải suy nghĩ nên lấy lòng bà ta thế nào.
Rốt cuộc cũng tới Mộ Dung gia, xe tiến vào cổng lớn, Quý Miên Miên mới nhận ra nhà Mộ Dung này ở Anh giàu có cỡ nào. Biệt thự lớn như một tòa thành, từ cổng chính đi tới trước biệt thự phải qua một quãng đường rất dài, vườn hoa, điêu khắc, đài phun nước, không khác gì các thành cổ ở châu Âu giai đoạn thế kỷ thứ 13.
Mộ Dung phu nhân nói: “Để cô ta đợi ở đây, mẹ đưa con đi gặp… cha mình.”
Mộ Dung Miên mỉm cười: “Mẹ chắc cũng hiểu, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì sẽ rất không có lợi cho mẹ đâu.”
“Con…”
Mộ Dung phu nhân sắc mặt dữ tợn, cắn răng ra lệnh: “Bảo vệ cô ta thật tốt, chúng tôi đi rồi sẽ quay lại, không được để bất kỳ ai tới gần cô ta.”
“Cảm ơn mẹ.” Anh xoay người nói với Quý Miên Miên. “Anh đi một lát rồi về.”
Quý Miên Miên gật đầu: “Ừ…”
Mộ Dung Miên theo Mộ Dung phu nhân đi gặp Mộ Dung Chí Hoành.
Anh không muốn đưa Miên Miên đi ngay vì sức khỏe của Mộ Dung Chí Hoành quá yếu, anh nên tới thăm ông ta trước đã.
Đến nơi, Mộ Dung Miên đẩy cửa ra, đi tới bên giường bệnh, cười nói: “Ba, con đã về rồi.”
Người trên giường bệnh cực kỳ suy yếu, phải duy trì sinh mệnh bằng truyền dịch và bình dưỡng khí. Đôi mắt đục ngầu của ông ta nhìn rõ Mộ Dung Miên thì có thêm một chút ánh sáng, ông ta run run vươn tay ra.
Mộ Dung Miên nhanh tay cầm lấy, Mộ Dung Chí Hoành nói trong đứt quãng: “Ba… Nguyện vọng lớn nhất của ba trước khi chết chính là… nhìn con kết… hôn… Ba đã giúp con… an bài… một cuộc…”
Mộ Dung Miên mỉm cười ngắt lời ông ta: “Ba, con kết hôn rồi, con mang vợ con trở lại thăm ba.”