Đối với quyết định này của Mộ Dung Miên, dù là Mộ Dung phu nhân hay Quý Miên Miên, thậm chí là cả đám người hầu trong nhà đều cảm thấy rất bình thường.
Dù sao cũng đã trở mặt thành như thế, da mặt đã xé rách tan tành rơi đầy trên đất không thể nhặt lên được nữa thì còn cho người ta vào nhà làm gì, để lần sau tiếp tục đánh à? Nếu để cho họ đi vào, vậy cũng chỉ có mục đích này mà thôi.
Mộ Dung Thúy Đình vừa nghe thấy lời này thì sợ tới mức tim muốn văng ra khỏi lồng ngực.
Bà ta cố nhịn đau, đứng bật dậy, quát lớn: “Mộ Dung Miên, mày cũng dám… Tao rất muốn biết, rốt cuộc là ai đã tẩy não mày, ai cho mày lá gan này? Tao là cô của mày, chúng ta là ruột thịt, vậy mà mày lại không cho tao vào cửa, mày muốn chặt đứt quan hệ hoàn toàn với tao thật không?”
Nói liền một hơi như thế, nói xong, bà ta đau tới mức nước mắt cũng phải chảy ra.
Mộ Dung Miên kinh ngạc nhìn bà ta, một hồi lâu sau mới nói: “Giờ cô mới nhận ra à? Lúc cháu cho người đưa anh họ về thì cô nên tự giác hiểu ra rồi mới đúng chứ?”
Mộ Dung Miên đột nhiên bật cười, ngón tay vỗ nhẹ lên trán: “Cũng đúng, với chỉ số thông minh của cô đến bây giờ mới hiểu được cũng dễ hiểu thôi.”
Quý Miên Miên không nhịn nổi cười phì lên thành tiếng.
Mộ Dung phu nhân hắng hắng giọng, không nói gì, trên mặt không che giấu nổi nụ cười tủm tỉm.
Mộ Dung Thúy Đình cảm thấy như bị sét đánh, nếu đoạn tuyệt quan hệ với nhà Mộ Dung thì khác nào bóp cổ bọn họ đâu, sau này ăn gì, uống gì, mua gì, lấy gì mà khoe khoang với người khác đây?
Con đã lớn như thế, cần phải lấy vợ, phải có việc làm, bà ta tưởng rằng cho dù cuối cùng không ăn được toàn bộ tập đoàn nhà Mộ Dung thì ít nhất cũng phải được 50% cổ phần, như vậy con bà ta có thể trở thành tổng giám đốc rồi.
Nhưng hiện tại, sau nhiều ngày biến mất, Mộ Dung Miên trở về và như biến thành một người khác,
lại còn muốn đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ nữa.
Sao có thể thế được?
Lợi ích, tiền tài vừa được đưa ra thì hết thảy đều trở nên dễ nói, Mộ Dung Thúy Đình vội vàng thu lại hết kiêu ngạo ngày xưa, cuống quýt nói: “Mày… Mộ Dung Miên, cháu phải hiểu rõ một điều, chúng ta là người thân của nhau, vào những thời điểm quan trọng cũng chỉ có cô là có thể đứng ra giúp cháu. Quyết định này của cháu là bị tiện nhân nào đó xúi giục đúng không? Cháu đừng nghe cô ta, cô ta không có lòng tốt đâu, cô ta…”
Mộ Dung Miên bĩu môi, ngắt lời bà ta: “Im ngay, cô đừng có bày ra cái vẻ quan tâm lo lắng cho cháu nữa, cháu cảm thấy tởm lợm lắm. Cô mau rời khỏi đây đi, nhà cháu không chào đón cô, từ nay về sau nhà này không có nửa điểm quan hệ gì với cô cả, cũng đừng lấy danh nghĩa người thân của nhà Mộ Dung để cáo mượn oai hùm nữa. Đương nhiên, cô muốn đi tìm ba cháu cáo trạng thì cứ việc, cô thích làm gì cũng được, cháu theo tất.”
Mộ Dung Thúy Đình thấy nói gì cũng không được thì tức tới nổ phổi.
Bà ta oán hận, nói: “Được, được… Mày đã không nói tới cảm tình thì cũng đừng trách tao, chúng ta cứ chờ mà xem.”
Mộ Dung Thúy Đình xoay người phải đi, nhưng chưa đi được mấy bước thì đã có hai người hầu xông lên, mỗi người giữ một bên tay bà ta, bà ta cả giận mắng: “Chúng mày muốn làm gì, buông ra, tao tự đi được.”
“Xin lỗi, phu nhân Martin, thiếu gia đã ra lệnh cho chúng tôi phải tự tay đưa bà ra ngoài, chúng tôi không thể làm trái lời của thiếu gia được.”
Nói ra ngoài thì phải chắc chắn ra ngoài, ý cả thiếu gia là phải thực hiện tuyệt đối, không thể qua loa.
Vì thế, Mộ Dung Thúy Đình liền bị hai nữ hầu nâng người kéo ra tận ngoài cổng.