Khuôn mặt Quý Miên Miên tuyệt đối là dạng cô gái nhỏ thanh thuần, đáng yêu, cô nói xong liền nở nụ cười ngọt ngào với hai mẹ con phu nhân Jones rồi mới đem bàn tay bị ướt do nước bắn tung toé đến trước mặt Mộ Dung Miên, ý tứ thật rõ ràng, lau cho em!
Mộ Dung Miên quay đầu sang nhìn cô, ánh mắt sáng ngời, vô cùng sùng bái, từ trên xuống dưới khuôn mặt đều hiển hiện một câu chói lọi: Vợ của anh, em thật khí phách, thật lợi hại, thật “soái”.
Anh lấy khăn tay trong túi, nhanh chóng lau lau bàn tay cho Quý Miên Miên.
Mộ Dung Miên vô cùng ôn nhu, vừa lau vừa nói: “Em xem, em thật là, không sợ đau tay ư, chỉ cần nói là được rồi.”
Phu nhân Jones và Jessica nhìn động tác vừa xong của Quý Miên Miên liền trợn mắt há hốc mồm, quả thật không thể tin được vào mắt mình, một cô gái nhỏ thoạt nhìn gầy yếu như vậy lại có thể dùng một tay bóp nát cái ly, lại còn bóp nát một cách vô cùng dễ dàng nữa chứ.
Cô gái nhỏ này có bao nhiêu sức mạnh vậy? Quả là đáng sợ!
Thế này thì sao là một thục nữ được chứ?
Trong ánh mắt hai mẹ con hiện lên một tia hèn mọn, chẳng qua phu nhân Jones tuổi đã cao, am hiểu che giấu tâm tư nên cảm xúc đó không bộc lộ quá rõ ràng, chẳng qua Jessica thì chưa đạt cảnh giới như vậy, mọi cảm xúc biểu hiện ra ngoài mặt hết.
Phu nhân Jones mở miệng: “Quý tiểu thư...”
Quý Miên Miên nâng tay lên, ngăn cản bà ta nói tiếp: “Ngưng đã, sửa lại một chút, tôi là vợ của Mộ Dung Miên, bà phải gọi tôi là Mộ Dung phu nhân, à không đúng, Mộ Dung phu nhân là mẹ chồng tôi, bà cứ gọi tôi là Mộ Dung thiếu phu nhân, các vị phu nhân quý tộc như bà không phải luôn chú trọng lễ nghi sao? Như vậy, xin bà dùng cách gọi chính xác để xưng hô với tôi.”
Môi của phu nhân Jones hơi giật giật, câu Mộ Dung thiếu phu nhân này bà ta thật sự không gọi ra nổi. Bà ta vốn tưởng rằng cách xưng hô này chắc hẳn phải thuộc về con gái mình, dù sao cũng là do Mộ Dung Chí Hoành tìm đến và cam đoan với bà
ta cơ mà.
Phu nhân Jones rũ mắt, áp chế chán ghét nồng đậm trong mắt để bày ra dáng vẻ tuyệt đẹp, từng động tác đều thể hiện bà ta từng được giáo dục lễ nghi quý tộc Anh chính thống thế nào, tư thái chính xác như sách giáo khoa kiểu mẫu, nhưng cũng chính điều này khiến người mất đi linh khí, vẻ đẹp quá nguyên tắc sẽ trở nên trống rỗng.
Một lát sau, phu nhân Jones lại ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào con ngươi xanh biếc của Mộ Dung Miên và bày ra dáng vẻ chân thành, tha thiết, nói: “Randy, con ngoan của cô, cô nghĩ rằng nếu hôm nay Thượng Đế đứng ở trước mặt con cũng sẽ nói con đã lựa chọn sai lầm đến mức nào.”
Ánh mắt của bà ta như có như không vô tình liếc sang Quý Miên Miên, “Người trẻ tuổi dễ xúc động, cô cũng là người từng trải, điều này cô biết rõ, nhưng những lựa chọn xúc động, bồng bột của tuổi trẻ, nhiều khả năng sẽ mang đến cho con vô vàn phiền toái sau này, cô không muốn con về sau phải hối hận.”
Dưới thanh âm tuyệt đẹp của phu nhân Jones, đây quả là một câu nói vô cùng gây thiện cảm, không hề cưỡng ép Mộ Dung Miên phải lấy con gái bà ta, cũng không đề cập đến Mộ Dung Chí Hoành, tất cả đều có vẻ rất thấu tình đạt lý.
Thêm vào đó là khuôn mắt khiến đàn ông si mê kia, quả thật rất dễ khiến con người ta dao dộng.
Đáng tiếc....
Mô Dung Miên cũng không hề nhượng bộ, anh nghe xong còn thật sự gật đầu: “Những lời này của bà quả thật là có đạo lý, chỉ là... nó khiến tôi có suy nghĩ, hình như những lời này của phu nhân Jones thật ra có rất nhiều ý tứ ở trong, bà đã từng trải qua ư? Không lẽ bà hối hận vì khi còn trẻ đã lựa chọn Jones tiên sinh ư? Tôi nghĩ nếu Jones tiên sinh mà nghe được những lời này, ắt hẳn sẽ không vui đâu?”
Jones phu nhân...
Jessica cả giận nói: “Mộ Dung Miên, sao anh có thể không phân biệt đúng sai như vậy chứ...”