Mộ Dung phu nhân thật... lợi hại, nhưng cô lại cảm thấy nhìn bóng lưng cô đơn của bà, thật tội nghiệp.
Quý Miên Miên thấy hơi đau lòng.
Cô đại khái có thể hiểu được một số vấn đề từ trong câu nói của Mộ Dung phu nhân, Mộ Dung Chí Hoành cưới bà, nhưng trái tim thì lại ở chỗ Jones phu nhân.
Giờ đây ông ta sắp chết rồi, bản thân không lấy được người đàn bà mình yêu thì muốn bắt con trai mình phải lấy con gái của ả.
Mộ Dung phu nhân sao có thể để cho cuộc đời con trai mình bị bao phủ bởi bóng ma của phu nhânJones, à quên mất, Mộ Dung Miên bây giờ không phải là con trai bà, đứa con trai ruột của bà đã chết từ lâu rồi.
“Bà hiểu lầm thật rồi, Văn San, bà... nghe tôi giải thích...” Mộ Dung Chí Hoành rất muốn giải thích, nhưng ông ta quá yếu, nói một câu thôi cũng rất tốn sức lực, muốn giải toàn bộ chuyện này, vốn dĩ là lực bất tòng tâm.
Mộ Dung phu nhân mặt đầy buồn bã nói: “Trước đây tôi đã cho ông rất nhiều cơ hội, nhưng ông lại không giải thích với tôi dù chỉ một lần, còn bây giờ tôi không muốn nghe nữa. Mộ Dung Chí Hoành, là do ông ép tôi phải giết ông, ông biết rõ Randy là vảy ngược của tôi, nhưng ông vì ả đàn bà kia mà động vào nó, nên ông đừng trách tôi quá độc ác!”
Mộ Dung Chí Hoành nhìn thấy sát ý trong đôi mắt lạnh lùng của Mộ Dung phu nhân, trong tim chợt hoảng, tuy rằng đã biết bản thân không thể sống được lâu nữa, nhưng... ông vẫn chưa muốn chết, cơ thể ông ta bắt đầu run sợ: “không... không, Văn San, tôi... tôi chỉ muốn nhà họ... giúp... giúp đỡ Randy...”
“Giúp Randy? Tôi lại thấy là ông đang muốn Randy giúp nhà họ mới đúng, ông đến khi chết thà suy nghĩ cho ả đê tiện đó chứ không hề suy nghĩ cho con trai ông tý nào, nó không cần một người cha như ông!”
“Văn San, Văn San...”
Mộ Dung phu nhân lạnh lùng nói: “Trước đây tôi đã từng yêu ông, nhưng bây giờ... hết sạch
rồi, tạm biệt ông, ra đi thanh thản!”
Nói xong, bà kéo tâm chăn trên người Mộ Dung Chí Hoành lên, che hết mặt ông ta, che luôn lỗ mũi.
Với cơ thể yếu ớt của Mộ Dung Chí Hoành, cho dù có muốn chống lại thì lực độ động tác cũng rất nhỏ.
Vốn dĩ Quý Miên Miên tính không để ý tới, nhưng cô không thể trừng mắt mà nhìn Mộ Dung phu nhân làm chuyện phạm pháp, giết chồng mình thì bà sẽ bị cảnh sát bắt lại.
Cô chạy qua giữ chặt tay của Mộ Dung phu nhân: “Mẹ, mẹ bình tĩnh mộ chút, mẹ không thể làm thế được. Mẹ, sức khỏe của ba vốn dĩ đã không tốt, dù mẹ không ra tay ông ấy cũng không thể sống lâu được...”
“Mẹ, con xin mẹ, mẹ hãy nghĩ đến Mộ Dung Miên, nếu như mẹ xảy ra chuyện thì ai sẽ giúp anh ấy?”
Quý Miên Miên nói rất nhiều, tay của Mộ Dung phu nhân bắt bắt đầu run lên, khuôn mặt vốn dĩ tràn đầy nét hận thù giờ đã bớt đi một chút.
Mắt nhìn thấy Mộ Dung Chí Hoành sắp bị nghẹt thở, bà mới thả lỏng tay ra.
Quý Miên Miên vội vàng lấy chăn ra, chỉ nhìn thấy Mộ Dung Chí Hoành đang há miệng, cả mặt đỏ bừng, mắt trợn, nhìn như đã sắp chết rồi.
Quý Miên Miên vội vàng đeo mặt nạ dưỡng khí lên cho ông, thật không thể không thừa nhận, Mộ Dung Chí Hoành có sức chịu đựng kinh người, như vậy mà cũng vượt qua được.
Mộ Dung phu nhân lạnh lùng nhìn ông ta: “Tôi không giết ông bởi vì Randy còn cần tôi, tôi không thể vì ông mà đánh mất chính mình.
Bà ấy kéo tay Quý Miên Miên qua: “Quý Miên Miên là con dâu của tôi, tôi chỉ nhìn nhận một mình nó, nếu như ông còn dám làm gì, tôi sẽ khiến cho ông ngay cả sau khi chết không không thể vào được mộ phần nhà Mộ Dung, nếu không tin thì chúng ta cứ chờ xem.”