Quý Miên Miên trông thấy vai Mộ Dung phu nhân rung lên, cảm xúc của bà đang ở bên bờ vực sắp sụp đổ.
“Mẹ không thế, mẹ rất giỏi, thật đó….!” Mộ Dung phu nhân che mặt, khan giọng nói: “Mẹ cứ nghĩ ông ta yêu mẹ, lúc mẹ gả cho ông ta, mẹ đã biết trước đây ông ấy đã từng có người yêu, nếu không sao đến tuổi này mà vẫn chưa kết hôn, mẹ nghĩ rằng đã qua nhiều năm, cho dù thế nào thì tình yêu của ông ấy đối với người phụ nữ kia chắc đã phai tàn rồi. Không có tình yêu, ông ấy cũng chút tình thân với mẹ, ít ra mẹ là người thân thiết với ông ấy nhất”
Giọng Mộ Dung phu nhân ngày càng kích động, “Nhưng... không có, không hề có tác dụng, mẹ ở bên ông ấy nhiều năm như thế, vẫn không bằng được ả đê tiện kia.”
Bà nói mãi, nói mãi, giọng nói ngày càng khô khốc, cổ họng áp đang áp chế những tiếng rên, khiến người nghe cảm thấy xót lòng.
Quý Miên Miên nắm lấy vai Mộ Dung phu nhân: “Mẹ, mẹ bình tĩnh, bình tĩnh lại...”
Cô nghĩ cô đã biết Mộ Dung phu nhân đau lòng đến cỡ nào.
Khi Diệp Thiều Quang rời đi, cô cảm thấy mình như người đã chết.
Tuy tình huống của Mộ Dung phu nhân và cô không giống nhau nhưng có khi tình huống của bà ấy càng thảm hơn, si tâm mấy chục năm, kết quả thì sao? Đều là giả dối, cái cảm giác chân tướng được phơi bày, lộ ra sự thật xấu xí chẳng khác nào tinh thần bị lăng trì phân thây.
Nếu như là một người yếu đuối, chắc đã chịu không nổi rồi.
Mộ Dung phu nhân bỏ tay xuống, khuôn mặt đầy nước mắt, trong đôi mắt đỏ ngầu có chứa một tầng lệ quang, thế nhưng ánh mắt lại cực kỳ hung dữ, bà gằn giọng nói: “Bây giờ ông ta lại muốn gả con gái của ả kia cho con trai của mẹ, bọn họ đã sỉ nhục mẹ cả đời, bây giờ lại còn muốn sỉ nhục con trai mẹ, trừ khi mẹ chết nếu, không mẹ tuyệt đối không cho cô ta được toại nguyện.” Quý Miên Miên vội nói: “Vâng
vâng... mẹ cứ yên tâm, con đảm bảo sẽ không nhường chồng con cho ai, nếu cô ta dám đến giành với con, con sẽ đánh chết ả, con không phải là người dễ bắt nạt, con sẽ thay mẹ xé nát mặt ả ta.”
Lời của Quý Miên Miên không phải vì muốn lấy lòng Mộ Dung phu nhân, mà nó là lời thật lòng của cô.
Bà phu nhân Jones đó thật ghê tởm, lần sau nếu có cơ hội cô nhất định sẽ trùm bao tải đánh bà ta.
Cô sẽ không bao giờ nhẹ tay với hạng phụ nữ đó!
Mộ Dung phu nhân cắn răng nói, “Ả ta là một con rắn độc, thậm chí ả đã lấy kẻ khác mà vẫn dây dưa không dứt với Mộ Dung Chí Hoành, còn cố ý chạy đến trước mặt mẹ để mẹ biết được... mẹ thật hối hận sao lúc đầu mình không thể độc ác hơn, chạy đi vạch trần đôi cẩu nam nữ đó!”
Quý Miên Miên không hiểu rõ lắm, sao Mộ Dung phu nhân biết được Mộ Dung Chí Hoành và phu nhân Jones có qua lại với nhau, nhưng từ trong lời nói này, cũng đoán được là do phu nhân Jones cố ý để bà biết được việc này.
Quý Miên Miên thầm mắng: “Thật sự là một ả đê tiện, loại tham lam đê tiện điển hình.
Mộ Dung phu nhân mới dần bình tĩnh lại, sau khi cảm xúc đã dần ổn định thì vành mắt bà vẫn đỏ ngầu như cũ, ánh mắt nhìn Quý Miên Miên mang theo một chút độ ấm, bà nói: “Lúc trước mẹ vẫn luôn không thích con, nhưng bây giờ mẹ cảm thấy, mắt nhìn người của nó thật sự không tồi.”
Quý Miên Miên hi hi cười, gãi đầu, “Con... thật ra vẫn luôn khá tốt mà.”
Cô nhìn kỹ sắc mặt của Mộ Dung phu nhân, bà ấy dường như đã ổn hơn rồi.
Quý Miên Miên cuối cùng đã có thể yên tâm.
“Mẹ, chúng ta về nhà thôi.”
“Ừ, về thôi.”
… Sau khi Mộ dung phu nhân dẫn Quý Miên Miên rời đi không bao lâu, phía bên phu nhân Jones cũng đã nhận được tin tức.