"Bà là người trưởng thành, phỉ báng xúc phạm người khác sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.”
“Vậy à, được thôi, bà cứ đi tố cáo, chỉ cần bà không sợ những lời bà dùng để đi câu dẫn Mộ Dung Chí Hoành bị truyền ra bên ngoài thì bà cứ đi tố cáo, dù sao người không biết xấu hổ là bà, dù cho có bị người ta biết đã già rồi còn đi câu dẫn chồng của người khác, chắc bà cũng sẽ không thấy xấu hổ đâu nhỉ?”
Quý Miên Miên dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, đã không biết xấu hổ rồi còn giả vờ thanh cao làm gì nữa.”
Trong mắt phu nhân Jones thoáng qua một tia sáng kỳ lạ, nhưng rất nhanh bà ta cúi đầu xuống, thái độ trở nên mềm mỏng hơn, nói: “Xem ra Mộ Dung phu nhân cứ nhớ mãi chuyện xưa, nhưng bà chỉ trách móc mình tôi, chẳng lẽ trong đó không có lỗi của bà sao?”
Mộ Dung Thúy Đình không sợ chết mà nói: “Đúng vậy, bản thân không giữ được chồng lại còn đi trách người khác sao? Sao không tự nhìn lại mình đi!”
Mộ Dung Miên vốn không nói gì bỗng cười lên: “Lời của cô thật hiếm thấy, xem ra chồng cô ở bên ngoài một tháng hết 30 ngày đi ngoại tình chắc cũng vì cô không còn hấp dẫn với ông ấy nữa.”
Mộ Dung Thúy Đình la lên: “Mộ Dung Miên, mày có gan thì nói lại lần nữa.” “Chẳng lẽ cháu nói sai sao, danh tiếng của chồng cô ở bên ngoài có thể nói là lẫy lừng, chẳng lẽ cô lại không biết?”
Một câu của Mộ Dung Miên đụng trúng ngay chỗ thống hận nhất trong lòng bà, hét lên một tiếng rồi xông tới. Quý Miên Miên cười một tiếng nói: “Tôi khuyên bà trước khi xông tới thì nghĩ xem tôi sẽ bẻ chỗ nào trên người bà trước.”
Mộ Dung Thúy Đình chợt dừng lại. Lúc này, cửa phòng cấp cứu được mở ra, một bác sĩ vội vàng chạy ra, mọi người đều chạy đến vây quanh ông, chỉ riêng một mình Mộ Dung phu nhân đứng yên bất động. Bác
sĩ không hề để ý tới lời hỏi han của Mộ Dung Thúy Đình và phu nhân Jones, ông hỏi Mộ Dung Miên: “Randy thiếu gia, mời đi theo tôi...”
Mộ Dung Thúy Đình nghĩ ngay tới việc anh trai đang muốn bàn giao lại di chúc, nên bà ta bèn lên tiếng chất vấn: “Tại sao? Tại sao anh tôi lại muốn gặp nó?” Bác sĩnh lạnh lùng nói: “Mộ Dung tiên xin chỉ yêu cầu gặp một mình thiếu gia Randy.”
Mộ Dung Miên theo bác sĩ bước vào, Mộ Dung Thúy Đình gấp đến nỗi giậm chân. Phu nhân Jones cúi đầu, nhếch môi, bà ta tin rằng, Mộ Dung Chí Hoành sẽ xử lý tốt, nhất định sẽ khiến Mộ Dung Miên đồng ý cưới Jessica. Mộ Dung phu nhân cười lạnh một tiếng: “Em gái dù có thân thì có thể so với con trai sao?” Mộ Dung Thúy Đình ngẩng đầu, trừng mắt nhìn bà.
… Sau khi vào phòng cấp cứu, Mộ Dung Miên mắc một bộ đồ vô trùng, hỏi: “Ba tôi thế nào rồi?”
Bác sĩ thở dài: “Vô cùng không lạc quan, các cơ quan quan trọng đang dần kiệt sức, có thể đây là lần nói chuyện cuối cùng của ông ấy, thiếu gia Randy, hy vọng cậu đừng chống lại ý muốn của ông, để ông ấy được ra đi thanh thản.”
“Nói sau đi.” Mộ Dung Miên nhìn Mộ Dung Chí Hoành nằm trên giường cấp cứu, khắp người cắm đầy ống, nhình như sắp gần chết rồi.
Mộ Dung miên nói: “Ba...”
“Ran... Ran... dy...”
Giọng nói của Mộ Dung Chí Hoành suy yếu, gần như không thể nghe thấy.
Mộ Dung Miên cúi đầu dựa gần vào ông: “Ba, người nói đi.”
“Nghe... lời... ba, lấy... Jes... sica, ba... cũng vì... muốn... tốt cho... con, con xem như.... tâm... nguyện... cuối... cùng trước... khi chết... của... ba.” Mộ Dung Miên nhếch khóe môi nhìn ông ấy: “Vậy... người đi chết đi!”