Quý Miên Miên mỉm cười ngây chơ, cô dựa vào lòng Mộ Dung Miên, trong mắt chứa đầy tự ỷ lại và tin tưởng.
Trên thế giới này, cô có thể không tin bất kỳ ai, nhưng người đàn ông ở trước mặt cô là người duy nhất cô có thể tin tưởng.
Có thể nói, người này là động lực sống của cô.
Trên đời này nếu ngay cả cái chết cũng không thể ngăn được họ đến bên nhau, thì những cái khác có là gì?
Cô tin vào mắt nhìn của mình, càng tin vào người đàn ông mà cô nhìn trúng.
Anh ấy sẽ bảo vệ cô cả đời.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Quý Miên Miên, Mộ Dung phu nhân nhớ lại bản thân mình, bà lơ đãng nói: “Đàn ôngkhông ai đáng để tin, lúc đầu ta cũng như con, thậm chí còn tin tưởng hơn cả con, tin rằng người ta thích sẽ không bao giờ phản bội ta, nhưng kết quả thì sao?”
Kết quả là, bà ngây thơ mơ một giấc mộng dài mấy chục năm, sau đó đột nhiên bị người ta đánh thức, nói với bà, bà là một đứa ngốc đáng thương bị lừa gạt mà vẫn cảm thấy vui vẻ.
Đợi đến hôm nay, nhìn thấy phu nhân Jones, nhìn thấy Mộ Dung Chí Hoành, trong lòng Mộ Dung phu nhân cảm thấy rất kinh tởm.
Giấc mộng những năm cuối đời bà bị người phá thành mảnh vụn.
Mộ Dung Miên vuốt nhẹ gò má của Quý Miên Miên, cúi đầu đặt một nụ hôn thật sâu lên trán cô, anh nói: “Không phải tất cả đàn ông trên đời này đều không đáng tin, mà là mẹ đã không gặp đúng người.”
Không ai có thể biết được, anh vô cùng trân quý những ngày tháng ở bên Quý Miên Miên.
Có thể sống lại, đó đơn giản là một kỳ tích không thể tin được.
Có thế sống lại đến trước mặt Quý Miên Miên, đời này anh không còn cầu mong gì hơn nữa.
Ban đầu, khi thay bằng khuôn mặt của Mộ Dung Miên, lần đầu đứng trước mặt cô, anh cảm thấy rất căng thẳng, lo lắng, đến nỗi anh không dám nhìn vào đôi mắt của Quý Miên Miên.
Lúc đó, anh cho rằng có thể dùng một gương mặt khác, thân phận khác, ở bên cạnh cô, âm thầm bảo vệ cô.
Chỉ là, anh không ngờ được Quý Miên Miên lợi
hại đến thế, rất nhanh là có thể đoán ra được thân phận của anh.
Cô ấy không để ý việc anh thay đổi khuôn mặt, không để ý anh đã gặp phải những gì, cô chỉ toàn tâm toàn ý tin tưởng anh.
Thân phận, tướng mạo đều có thể thay đổi, chỉ có trái tim vĩnh viễn không hề đổi thay.
Quý Miên Miên là tín ngưỡng của anh, không ai có thể thay đổi gen đã khắc sâu vào trong xương cốt, vào trong máu thịt.
Mộ Dung phu nhân mở miệng, nhìn họ, cuối cùng lại không nói gì, là bà kêu người đổi khuôn mặt của Mộ Dung Miên qua cho anh, là bà chính mắt nhìn thấy, vốn dĩ và nghĩ rằng không thể quay về được tình yêu ban đầu.
Có thể có loại tình yêu đến chết cũng không đổi, mãi mãi không hề phản bội, nhưng bà lại chẳng thể gặp được nó.
Mộ Dung phu nhân cảm thấy đau nhói trong lòng, yêu một người nhiều năm như thế, lại không thể vĩnh viễn bước vào trái tim ông ta.
Quý Miên Miên lặng lẽ kéo cánh tay Mộ Dung Miên, kêu anh hãy nhìn Mộ Dung phu nhân.
Anh đứng yên, vẫn cười và nhìn cô, ánh mắt dịu dàng đến mức có thể làm tan chảy một người.
Quý Miên Miên ửng hồng khuôn mặt, nhăn mũi nhìn lại anh.
Mộ Dung Miên bình tĩnh nói: “Tuy rằng bà không còn chồng, nhưng tôi sẽ không để bà mất hết mọi thứ, ít nhất sẽ đem tập đoàn Mộ Dung về lại tay bà.”
Tuy anh không thể tìm chồng giúp bà ấy, nhưng thứ mà anh có thể làm được đó là không để bà đã mất chồng lại phải mất luôn tiền.
Mộ Dung phu nhân chua sót, đau lòng, bà mở miệng nói: “Được thôi, vậy tôi xin cảm ơn cậu trước.”
Mộ Dung Miên nói: “Bà cứu tôi một mạng, tôi trả bà lại món nợ nhân tình này, không ai nợ ai.”
Mộ Dung phu nhân nói: “Đúng thế, không ai nợ ai...”