Đám bác sĩ đứng ở hai bên liền lập tức ùa lên.
Mộ Dung Miên chợt nghe bác sĩ nói: “Mau, cơn sốc, mau đưa vào phòng cấp cứu…”
Anh kinh hãi, lập tức tắt máy tính đi.
Anh cao giọng nói: “Đây là chuyện xấu trong nhà, không cần để quá nhiều người biết. Chuyện hôm nay đã làm mọi người chê cười rồi. Mọi người cũng thấy đấy, ba tôi sức khỏe thực sự không tốt, giờ tôi phải nhanh chóng đi tới bệnh viện, những chuyện gần đây của công ty mong các vị sẽ quan tâm nhiều hơn.”
Nhóm cổ đông đều nói: “Chuyện này tất nhiên rồi, cậu là tổng tài của tập đoàn, chúng tôi sẽ dốc hết sức trợ giúp cậu, giống như từng theo lão tổng tài vậy.”
Mộ Dung Miên cúi đầu với mọi người: “Tôi thay mặt ba tôi cảm ơn mọi người.”
Sau đó anh nhìn Mộ Dung Thúy Đình, nói: “Về sau, Mộ Dung Thúy Đình và nhà Mộ Dung không có quan hệ gì, dù là ở nhà hay ở công ty, bà ta đều không được phép đi vào nửa bước.”
Mộ Dung Thúy Đình như người điên, chửi ầm lên: “Mày dựa vào cái gì, thằng con hoang, mày không phải con của anh trai tao, mày căn bản không phải Mộ Dung Miên, nó sớm đã chết rồi, nó không thể nào còn sống được… a…”
Mộ Dung Thúy Đình còn chưa nói xong thì đã thấy gáy tê rần, sau khi phát ra một tiếng kêu thảm thiết thì thân mình lay động một chút, sau đó ngã sấp xuống.
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Mộ Dung phu nhân, chỉ thấy bà vẻ mặt giận dữ, trong tay còn cầm chiếc laptop vừa dùng để đập người.
Trên mặt laptop dính đầy máu, bà ta quăng máy tính sang một bên, nói: “Ném cô ta ra ngoài, sau này tiện nhân này dám tới gần đây dù là một trăm mét thì cứ đánh thật lực cho tôi.”
Trong mắt Mộ Dung phu nhân là vô tận sự hận thù.
Người khác chỉ nghĩ là bà ta vì hận Mộ Dung Thúy Đình nguyền rủa con mình, nhưng Mộ Dung Miên biết, vừa rồi lời của Mộ Dung Thúy Đình đã gần như chứng thực chuyện Mộ Dung Miên chết có liên quan tới bà ta.
Bởi vì chỉ có bà ta động tay động chân nên bà ta mới biết rõ ràng rằng Mộ Dung Miên thật sự đã chết rồi.
Nhưng đầu óc của Mộ Dung
Thúy Đình lại rất ngu ngốc, không nghĩ ra được nguyên do trong đó, bà ta chỉ buồn bực là tại sao người chết lại sống lại, chẳng lẽ y thuật bây giờ đã tiên tiến tới mức độ này?
Có lẽ bà ta cũng đã nghi ngờ điều này ở trong lòng nhưng không dám nói với ai, bởi vì nếu nói ra thì có thể chuyện bà ta hãm hại Mộ Dung Miên cũng sẽ lộ tẩy, đến lúc đó bà ta sẽ xong đời.
Nếu không phải hôm nay bị ép tới điên thì có lẽ bà ta cũng sẽ không nói ra lời này.
Những lời lẽ này đã chọc vào nỗi đau của Mộ Dung phu nhân, đứa con trai duy nhất của bà ta lại bị người đàn bà ngu ngốc này hại chết.
Mộ Dung Miên vẫy tay, hai vệ sĩ tiến vào kéo Mộ Dung Thúy Đình ra ngoài. Đầu bà ta bị Mộ Dung phu nhân đập vỡ, máu chậm rãi chảy ra, người không ngất đi nhưng thần trí đã không còn rõ ràng, miệng vẫn hùng hùng hổ hổ nguyền rủa bọn họ.
Mộ Dung Miên cười châm biếm, thật sự là một người đàn bà ngu xuẩn, nếu không bởi bà ta tham lam thành tính, ngu không cứu chữa nổi, thì chỉ cần dựa lưng vào nhà Mộ Dung, lo gì không có tiền tiêu xài chứ?
Đáng tiếc, dã tâm và đầu óc ngu ngốc có quan hệ trực tiếp với nhau, nếu trái ngược với nhau thì không khác gì tự mình tìm chết.
Đã không có núi dựa là nhà Mộ Dung, sau này một nhà bọn họ miệng ăn núi lở, ham ăn biếng làm, cho dù Mộ Dung Miên không làm gì thì bọn họ cũng tự giết chết bản thân rồi, hơn nữa còn thê thảm tới mức không làm cho anh thất vọng.
Sau khi Mộ Dung Thúy Đình bị tha đi, Mộ Dung Miên nhìn về phía phu nhân Jones.
Bà ta rất im lặng, bởi vì bà ta biết kế hoạch của mình đã thất bại, cho dù không cam lòng nhưng cũng đâu thể làm gì, bởi vì hết thảy đã được ấn định rồi, bà ta không có cách nào thay đổi cả.