Cô biết trong tình huống này, cho dù có nói với Mộ Dung phu nhân bao nhiêu lời an ủi, cũng chưa chắc bà đã nghe thấy.
Quý Miên Miên ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Miên, thấy sắc mặt anh đã gần khôi phục lại như bình thường, có điều thần sắc có vẻ không được tốt lắm.
Bác sĩ thấy Mộ Dung Miên không có vấn đề gì, nói thêm vài câu với anh rồi rời mới đi.
Quý Miên Miên cảm thấy tình trạng của Mộ Dung Miên không có vấn đề gì nữa mới lặng lẽ vươn tay nắm lấy tay anh, dùng ánh mắt hỏi anh.
Mộ Dung Miên nhìn cô mỉm cười, nắm lấy tay cô nói: “Anh không sao.”
Anh nhìn Mộ Dung phu nhân nói: “Nếu bà đã tỉnh, chúng tôi nên quay lại thôi, còn cần chuẩn bị cho tang lễ nữa.”
Mộ Dung phu nhân nhìn thấy anh, bờ môi run run, nước mắt vẫn chảy: “Randy...”
Mộ Dung Miên ngắt lời bà, nói: “Tôi biết bà thương tâm, nhưng người chết cũng đã chết rồi, sẽ không sống lại được nữa, rất nhiều việc, nhiều người đều như vậy, một khi đã làm sai thì cũng không có khả năng cứu vãn, hối hận cũng vô dụng thôi.”
Quý Miên Miên nghe lời này có chút không hiểu gì, cô chỉ cảm thấy lời của Mộ Dung Miên có chút... hình như có ý tứ gì đó khác, có vẻ không đơn giản là chỉ nói về Mộ Dung tiên sinh.
Cô cắn môi, trong lòng nghi ngờ. Tuy nhiên, nói lời này với một goá phụ còn đang chìm trong bi thương hình như có hơi ác độc, liệu có thể kích thích Mộ Dung phu nhân hay không?
Quý Miên Miên quay lại, đang nghĩ muốn nói vài câu để trấn an Mộ Dung phu nhân thì thấy vẻ mặt cô đơn của bà: “Đúng vậy, hối hận... Có hối hận cũng chẳng ích gì nữa.”
Quý Miên Miên nhức đầu, cô cảm thấy bản thân mình ở đây rất dư thừa.
Mộ Dung Miên kéo Quý Miên Miên lại: “Đi, về thôi, từ hôm qua đến giờ em cũng không được nghỉ ngơi rồi, cũng không được ăn uống tử tế, em có mệt không?”
Quý Miên Miên lắc đầu: “Em không sao, thân thể em vẫn ổn, nhưng phu nhân… bà ấy...”
Mộ Dung Miên ngăn cản ánh mắt của cô, nói: “Bà ấy không sao, đi thôi.”
Anh lôi kéo Quý Miên Miên rời đi, cô xoay người nhìn Mộ Dung phu nhân: “Phu… phu
nhân...”
Mộ Dung phu nhân nhìn bọn họ, bi thương trong mắt càng thêm nồng đâm, Quý Miên Miên cảm thấy trên người bà toả ra một loại cảm giác tang thương vô cùng thê lương.
Đây không phải là lần đầu tiên cô cảm thấy ánh mắt Mộ Dung phu nhân nhìn Mộ Dung Miên có điểm không đúng.
Trước kia, khi cảm nhận được điều này, cô chỉ nghĩ là bà ấy nhìn bộ dạng của Mộ Dung Miên là nhớ đến đứa con đã chết của mình, nhưng hôm nay...
Quý Miên Miên lắc đầu, aizz, bỏ đi, cô cũng không hiểu nổi, tốt nhất là không suy nghĩ nữa.
Trở về nhà Mộ Dung, họ liền bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho tang lễ, hai ngày sau, trạng thái của Mộ Dung phu nhân cuối cùng cũng đã tốt hơn một chút.
Linh đường để phúng viếng được đặt trong nhà, rất nhiều người liên tục đến đây, Quý Miên Miên đứng cạnh Mộ Dung phu nhân.
Buổi tối, có khi Mộ Dung phu nhân ngồi ở linh đường cả một đêm.
Quý Miên Miên tận mắt thấy bà mấy ngày nay nhanh chóng trở nên gầy yếu, lo lắng bà sẽ không trụ được, liền khuyên nhủ: “Phu nhân, con biết người tiếc nuối khó lòng vượt quá, nhưng dù sao người cũng phải nhìn về phía trước, gia tộc Mộ Dung lớn như vậy, còn có tập đoàn đều đang chờ đợi người, chúng con sớm muộn gì cũng về nước, nếu giờ người ngã xuống, những gì lão tiên sinh để lại cho người biết làm sao bây giờ? Chẳng lẽ, thật sự để cho những người đó cướp đoạt mất sao?”
Cô vốn định dùng những lời này để kích thích ý chí chiến đấu của Mộ Dung phu nhân, lại không nghĩ đến Mộ Dung phu nhân lại ôm chặt cánh tay cô: “Các con ở lại có được không?”
“A? Dạ?”
“Ở lại thêm đi, các con ở lại đi, mọi thứ trong nhà này, tất cả đều giao cho các con, ở lại đi...”
Quý Miên Miên khiếp sợ, trời ạ, Mộ Dung phu nhân biến giả thành thật ư? Đưa đứa con giả thành đứa con thật?