Bọn họ đã đem bán hết những món đồ xa xỉ mà Mộ Dung Thuý Đình từng mua trước đây với giá rẻ mạt, cho dù như vậy cũng kiểm được một khoản kha khá, số tiền này với gia đình bình thường mà nói thì không phải một con số nhỏ, nhưng đối với bọn họ, mấy đồng tiền này không vừa mắt chút nào, còn không đủ cho bọn họ ăn hai bữa cơm.
Đã không có bản lĩnh lại không học được cách tiết kiệm nhưng vẫn muốn được thân tộc bao che như cũ thì kết quả chỉ có thể tự chuốc lấy nhục nhã.
Huống hồ, chồng của Mộ Dung Thuý Đình bên ngoài phong lưu thành tính, bao dưỡng vài ả tình nhân, tất cả đều trông chờ vào túi tiền của bà ta.
Cả nhà bọn họ, không ăn không uống - giờ chỉ có thể đem chủ ý đánh tới miếng thịt béo Mộ Dung gia.
Suy nghĩ của bọn họ chỉ là, Mộ Dung Miên nhất định muốn hạ táng Mộ Dung Chí Hoành thật thuận lợi, dù sao nơi này có nhiều quan khách như vậy, lại toàn là những người có mặt mũi ở địa phương, gia đình bọn họ đến đây gây loạn, khi ấy, Mộ Dung Miên thể nào cũng cảm thấy mất mặt rồi dùng tiền để trấn an gia đình bọn họ.
Claude đi theo mẹ hắn, quỳ xuống trước bia mộ, hét lên: “Bác ơi, trước kia người thương con như thế, người con nói năm nay sẽ đưa con vào công ty thực tập, để con làm tổng giám đốc, sao người đột nhiên nói đi là đi luôn.”
Martin đi sau cùng, ông ta không nói gì, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người Mộ Dung phu nhân, khi nhìn thấy Quý Miên Miên đứng bên người bà thì trong mắt ông ta lại hiện lên tia dâm tà.
Quý Miên Miên cắng răng, thầm mắng ông ta.
Ánh mắt lạnh lùng của Mộ Dung Miên đảo qua người ông Martin, tựa như đang nhìn một người chết.
Anh cao giọng nói: “Đưa gia đình phu nhân Martin ra ngoài, bà ta đã không còn là người nhà Mộ Dung nữa, nơi này không phải nơi bà ta có thể ra vào.”
Mộ Dung Thuý Đình nhảy dựng lên, chỉ vào Mộ Dung Miên mắng: “Thằng Mộ Dung Miên hỗn láo, lòng lang dạ sói kia, anh trai tao vừa mới qua đời mà mày đã đuổi cùng giết tận cô ruột của mình, mày không sợ bị sét đánh sao? Rõ ràng, trước khi mất, anh trai tao đã nói mày phải chăm lo cho một nhà chúng tao,
nhưng mày lại đang muốn bức cả nhà chúng tao vào chỗ chết.”
“Tất cả mọi người ở đây hãy phân xử giúp tôi, tôi là tiểu thư nhà Mộ Dung, vậy mà Mộ Dung Miên nó muốn độc chiếm sản nghiệp gia tộc, không những đuổi tôi khỏi nhà, còn cướp đoạt những gì mà anh trai tôi để lại cho hai mẹ con chúng tôi, tại sao nó có thể mất hết tính người như vậy?”
Bà ta hùng hùng hổ hổi, tràn đầy ý chí, giống như đã phải trải qua tám ngày vô cùng oan ức.
Chờ bà ta mắng xong, có người cười lạnh, nói: “Vậy sao, thế sao tôi lại nghe nói anh Chí Hoành trước khi mất đã đọc di chúc trước mặt toàn bộ các cổ đông của công ty, trục xuất bà khỏi dòng họ, chuyện này sao giờ lại thành là Randy làm rồi.”
“Thật đúng là không biết xấu hổ, bà ta cho là không ai biết chuyện tốt mà bà ta đã làm sao? Giờ lại nói mình là người nhà Mộ Dung, lúc bà ám hại cháu ruột của mình sao không thấy bà nói câu này nhỉ?”
“Anh Chí Hoành một đời quang minh lỗi lạc, thật sự là gia môn bất hạnh mới có loại thân thích cặn bã thế này, may mắn là Lan Địch có phong phạm của cha mình, nếu không thật sự là...”
Không cần Mộ Dung Miên lên tiếng, người đến tham gia tang lễ vốn là những người có giao tình tốt cũng Mộ Dung Chí Hoành, họ đều nói vài câu khiến Mộ Dung Thuý Đình cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Mộ Dung Miên đã đoán trước được mấy người này sẽ đến đây gây loạn nên từ lúc để khách khứa tới phúng viếng đã mời luật sư tới, công bố đoạn băng ghi hình cuối cùng của Mộ Dung Chí Hoành, vì thế mới nói, ông trời có mắt, bà ta đóng kịch diễn đáng thương gì chứ.
Mộ Dung phu nhân đã tỉnh táo lại, chỉ ra phía ngoài: “Mời các ngươi cút ra ngoài, không cần quấy rầy người chồng đã mất của tôi.”
Cả nhà Mộ Dung Thuý Đình nhanh chóng bị lôi ra ngoài, căn bản không thể gây chuyện.
Lễ tang kết thúc, Quý Miên Miên chuẩn bị đi về, Mộ Dung Miên lại đến quăng ra một câu: “Đi nào, để chồng em đưa em đi hoạt động gân cốt.”