Tiểu Từ nói: “Nhưng mà nói thật thì em cảm thấy… so với Nhạc tổng, Tuyết Thần hình như tốt hơn một chút?”
“Thế à?”
Bỗng Tiểu Từ im bặt, tay cầm máy sấy cũng không động đậy luôn, vẫn cứ sấy mãi chỗ đằng sau gáy của cô, Yến Thanh Ti hỏi: “Sao tự nhiên không nói gì thế?”
Giọng nói của Tiểu Từ run lên: “Em…em..”
Yến Thanh Ti hoài nghi, ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Từ, chỉ thấy cậu mặt mũi tái mét, vẻ mặt như sắp chết, ánh mắt ngây ra nhìn chằm chằm về phía cửa, tay cầm máy sấy không ngừng run rấy.
Yến Thanh Ti quay đầu lại nhìn, thấy người đang đứng ngoài cửa, nháy mắt đã hiểu ra vấn đề.
Yến Thanh Ti thở dài, chỉ có thể âm thầm mặc niệm cho cậu chàng, cô giơ tay đón lấy máy sấy trên tay Tiểu Từ: “Em ra ngoài trước đi đã.”
Tiểu Từ theo bản năng đang muốn chạy, nhưng vừa đến cửa đã bị người nào đó chặn lại: “Vội cái gì!”
Anh ta chậm rãi đi vào: “Ông đây không bằng Cận Tuyết Sơ? Nói thử xem, tôi không bằng hắn ở chỗ nào, nói tôi nghe thử.”
Yến Thanh Ti cầm lược lên: “Anh đến đây làm gì?”
Thính Phong rút cái lược trong tay Yến Thanh Ti ra, “Đừng có đánh trống lảng, nói cho rõ chuyện lúc nãy đi đã.”
Tiểu Từ như sắp khóc đến nơi: “Em… tôi nói bừa thôi mà, Nhạc tổng… ngài đừng chấp nhặt với tôi mà…”
Yến Thanh Ti liếc Nhạc Thính Phong một cái: “Cậu ấy cũng có nói sai cái gì đâu?"
Mặt của Nhạc Thính Phong đen sì: “Có bản lĩnh, em lặp lại lần nữa tôi nghe.”
Yến Thanh Ti cười nói: “Anh nói xem anh biết hát không? Biết nhảy không? Biết soạn nhạc, sáng tác không? Anh cái gì cũng không biết, đương nhiên ngoại trừ việc có nhiều tiền ra.”
Nhạc Thính Phong: “Không, em còn nói thiếu một cái nữa.”
“Cái gì?”
Nhạc Thính Phong vênh cằm lên: “Tôi đẹp trai hơn hắn, còn nữa --- ông đây có tiền, ông có thể đập anh ta cho đến khi không thể hát không thể nhảy nữa, để xem anh ta có so được với tôi không?”
Nhạc Thính Phong nhìn Yến Thanh Ti không chớp mắt, gương mặt điển trai không hề giấu giếm vẻ tàn nhẫn.
Yến Thanh Ti phất tay bảo Tiểu Từ đang run rẩy bên cạnh đi ra ngoài.
Cô nói: “Mắng anh là đồ lưu manh, anh còn đắc ý đến thế cơ đấy.”
“Đúng thế đấy, tôi kiêu ngạo thế đấy…
ai bảo anh ta dám tán tỉnh người phụ nữ của tôi, em nói xem tôi phải làm gì với anh ta đây? Anh ta coi tôi chết rồi chắc?”
Yến Thanh Ti vừa nghe là biết, cái gã này lại đang lên cơn vì tin đồn tình cảm của cô và Cận Tuyết Sơ đây mà.
Trong đầu Yến Thanh Ti lại bắt đầu tính toán, cái bộ dáng này của Nhạc Thính Phong rõ ràng là đang lên cơn ghen mà.
Anh ta …không lẽ đã yêu cô thật rồi?
Yến Thanh Ti nhướng mắt, nhìn Nhạc Thính Phong một cách ngạo nghễ: "Tôi thành người phụ nữ của anh từ lúc nào thế?”
Ánh mắt đó mang theo chút hờn dỗi, chút tuỳ hứng, khiến cho Nhạc Thính Phong ngứa ngáy hết cả người.
Nhạc Thính Phong đột ngột vươn tay ôm Yến Thanh Ti vào lòng, nhấc cằm cô lên: “Em đương nhiên là của tôi rồi, hơn nữa còn là…hợp pháp hẳn hoi.”
Yến Thanh Ti chống tay trên ngực Nhạc Thính Phong, đôi môi đỏ mọng cong lên: “Hợp pháp hả? Là cái loại quan hệ sống chung hợp pháp, hơn nữa có thể nằm chung trên giường, có thể phát sinh quan hệ nam nữ, sinh con hợp pháp chứ không phải là con ngoài giá thú ấy hả?”
“Nếu như không phải thì đừng có nói mò, bà đây không có thời gian rảnh để lãng phí cho anh đâu.”
Mùi hương nhàn nhạt trên người Yến Thanh Ti chậm rãi bay vào mũi Nhạc Thính Phong, khiến anh không nhịn được mà cắn tai cô, thì thầm bên tai cô: “Em muốn làm ra mạng người, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu cố gắng, vừa nãy tôi kể thiếu một thứ, tôi còn có hàng ngon, công năng tốt, nhưng mãi mà chưa có cơ hội phát huy, cho tôi cơ hội nhé?”
--
Nhạc thổ hào: năng lượng hồng hoang trong cơ thể không thể kiềm chế được nữa rồi, tác giả, mau cho tôi cơ hội bộc phát.