"Anh cảm thấy ý kiến này không tồi, anh tin ba của em sẽ thích anh thôi, đến lúc đó anh muốn có bao nhiêu tiền cũng được.” Hắn thè lưỡi liếm lên mặt của Hạ Lan Tú Sắc, còn tay thì bóp lấy cơ thể cô, đem cô ép sát vào tường khiến cô không thể nào cử động được.
“Cả đời ông đây chưa hề chơi một cô em nào xinh đẹp như cưng, có câu chết dưới hoa mẫu đơn thì có làm quỷ cũng phong lưu, ông đây cũng muốn thử xem.”
Hắn ta vừa nói thê xong, Hạ Lan Tú Sắc cảm thấy như muốn sụp đổ, bởi vì việc cô sợ nhất sắp diễn ra trước mặt cô.
Tuy con người cô rất hư hỏng, tuy cô làm rất nhiều chuyện xấu xa, cô dùng trăm phương ngàn kể mưu tính những người phụ nữ tiếp cận Hạ Lan Phương Niên, nhưng cũng bởi vì Hạ Lan Phương Niên mà cô luôn giữ bản thân trong sạch. Trong thời gian học đại học, cô đã từ chối tất cả những người đàn ông có tình ý với cô, cô đối si mê bất hối với Hạ Lan Phương Niên, cả trái tim cô chỉ có hình bóng một mình anh.
Nhưng bây giờ, tấm thân trong sáng cô luôn giữ gìn vì tín ngưỡng trong lòng cô lại sắp bị một kẻ thối tha chà đạp, làm sao cô có thể chịu được điều đó.
Hạ Lan Tú Sắc cất lên những tiếng kêu sắc bén: “Cút...cút đi! Đừng...đừng mà....cứu tôi với.....cứu tôi......huhu.....”
Sau tiếng kêu thất thanh của Hạ La Tú Sắc, miệng của cô liền bị chặn lại, cô giống như cá nằm trên thớt, nước mắt ngập tràn trong đôi mắt, cô nhìn thấy hắn ta giơ đôi tay dơ bẩn của mình lên, tiếng quần áo bị xé nát cũng đồng thời vang lên, lộ ra cơ thể trắng nõn trẻ trung xinh đẹp.
Cô thấy người đó cất tiếng cười dâm đãng nói: “Thật đẹp, ông đây sống đã lâu, có thể chơi được mộ cô đẹp như cưng, thì có chết cũng thấy đáng...”
“Tiểu mỹ nhân cưng yên tâm, đợi sau khi em nếm được mùi vị của đàn ông rồi, thì em sẽ không còn nhớ đến tên tình nhân đó nữa, anh đảm bảo.......ôi, thật dễ chịu......làn da này, cặp ngực này.......cái eo này......”
Hạ Lan Tú Sắc thấy như đang ở 18 tầng địa ngục, sẽ không
ai đến cứu cô, cô vùng vẫy trong vô ích, không thể gào lên được, chỉ có thể để mặt cho thứ dơ bẩn kia xâm phạm lấy cơ thể mình.
Sự vô lực, đau đớn, tuyệt vọng đang bao phủ khắp trai tim và cơ thể cô.
Nỗi đau của sự xé toạt khiến cô phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào. Cô không thể thoát được, tròng lòng cô đang kêu gọi anh trai yêu dấu của mình, nhưng anh ấy không biết, cho dù anh ấy có biết chắc cũng sẽ không để ý tới cô, cũng có thể bây giờ anh đang cùng vợ mới cưới của mình chuẩn bị đồ dùng kết hôn. Trong kết hoạch tương lai của họ, trong thế giới của họ, cô đã bị xóa bỏ đi một cách sạch sẽ.
Người đang ông dơ bẩn đó, hắn như một con dã thú, mãnh liệt chiếm lấy cô. Lúc này Hạ Lan Tú Sắc nghĩ nếu như ai đến giết cô đó sẽ trở thành sự cứu vớt với cô.
Nhưng lúc này cái chết là một sự xa xỉ, cô không thể làm được gì, việc duy nhất cô có thể làm là chờ đợi, chờ đợi....
Mỗi một giây trôi qua đều đau đớn như bị lăng trì, từng nhát từng nhát cắt lấy cơ thể cô.
Cảm giác thời gian trôi qua dài như hàng thể kỷ, sau khi lượn một vòng ở trong 18 tầng địa ngục, sự đau đớn trên người cô mới chấm dứt.
Hắn ta đứng dậy mặc quần, Hạ Lan Tú Sắc chỉ nghe thấy vài tiếng “tách tách” vang lên.
Hắn nói: “Đại minh tinh, cưng đừng trách anh, anh cũng vì muốn chắc chắn thôi, ai biết cưng trở về sẽ làm trò gì, nếu như cưng dám báo cảnh sát, dám trả thù anh, thì số ảnh này của cưng sẽ được tung hết lên mạng cho mọi người xem, cưng nghĩ đi, chắc cưng cũng không muốn thế đâu nhỉ?
Hạ Lan Tú Sắc nằm trên mặt đất lạnh lẽo, quần áo trên người đều bị xét nát vụ, hai mắt cô trống rỗng vô thần, giống như đôi mắt của một kẻ mù lòa, trên cơ thể trần trụi ngập tràn những vết vẩn ô uế.