Câu nói cuối cùng của Nhạc Thính Phong chứa đựng chút tủi thân, một tuần trước, khi Yến Thanh Ti cảm thấy phim đã gần quay xong nên không cho Nhạc Thính Phong đến thăm cô, cũng không cho phép anh bế con vào ở trong khách sạn.
Anh đã một tuần liền không được nhìn thấy vợ mình rồi, mỗi ngày về đến nhà, cảm giác phòng đơn giối chiếc thật sự rất khó chịu.
Yến Thanh Ti cười nói: “Sắp rồi mà, ngoan ngoãn ở nhà đợi em nhé.”
“Anh đi đón em nhé?”
“Đón gì chứ, em sắp về nhà rồi, anh ở nhà trông Hạnh Nhân đi!”
“Hạnh Nhân đã có mẹ trông, nếu không anh sẽ dẫn nó cùng đi đón em.”
Yến Thanh Ti nói: “Anh đừng nhây nữa, em chỉ còn 3 ngày nữa là quay xong phi, anh ngoan ngoãn ở nhà đợi em, đừng để Hạnh Nhân bị gầy đi đó!”
“Ồ.....được rồi.....”
Tắt điện thoại, Yến Thanh Ti thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ còn 3 ngày nữa là đóng máy, cô cũng nên trở về rồi.
Đợi khi về đến nhà, Hạ Lan Tú Sắc có muốn giở trò gì cũng vô dụng.
……
Ba cảnh quay cuối cùng, cảnh quay của Yến Thanh Ti rất nhiều, mỗi ngày về đến khách sạn cô đều cảm thấy rất mệt mỏi.
Còn trợ lý và thợ trang điểm mới đến, đều không thể khiến Yến Thanh Ti cảm thấy hài lòng như người trước, nếu không phải Quý Miên Miên hiện đang mang thai, thì cô sẽ bắt cô ấy đến bằng mọi giá.
Yến Thanh Ti lại chẳng phải là một người thích sai sử người khác sư nô tì, cho nên lỡ có một ngày dù cô có mệt đến mức nào mà trợ lý mới lại không biết nên chuẩn bị hết những thứ cần chuẩn bị thì cô cũng sẽ không tức giận.
Cô trợ lý mới là một người nhát gan, hướng nội, lại hơi ngốc nghếch nên Yến Thanh Ti cũng chẳng muốn làm khó cô nhóc ấy, chỉ cần đừng để xảy ra chuyện gì lớn thì cô cũng chẳng tính toán gì.
Dù sao cô cũng không thể yêu cầu mọi người đều phải trở thành chị em với cô như Quý Miên Miên, cũng không phải ai cũng có thể giống với Quý Miên Miên luôn nghĩ cho cô ở mọi lúc mọi nơi được.
Nhưng có một điều làm Yến Thanh Ti cảm thấy rất kỳ lạ đó là, người trợ lý dường như hơi chậm chạm và không biết làm việc
kia đã trở lên thông minh hơn trong vài ngày nay. Mỗi ngày khi nói chuyện với cô cũng không còn dè dặt cẩn thận nữa, lúc làm việc cũng nhanh nhẹn hơn hẵn, việc này khiến Yến Thanh Ti thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Ngày cuối cùng quay xong, đạo diễn mời mọi người trong đoàn đi ăn, sau khi ăn xong, cả nhóm kéo nhau đi ktv. Chuyến bay của Yến Thanh Ti là vào sáng sớm hôm sau nên cô không tham gia, hơn nữa với môi trường như vậy, mọi người đều hiểu rõ, chơi đến giữa đêm thì ai biết sẽ còn làm ra thêm trò gì nữa.
Yến Thanh Ti trở về khách sạn, tắm rửa và chuẩn bị đi ngủ, hơn một tuần chưa về nhà, không được gặp chồng con, thì cô mới là người nhớ nhà hơn bất kỳ ai.
Cho nên cô mới đặt chuyến bay sớm nhất bay về Lạc Thành.
Nhưng khi cô chuẩn bị đắp mặt nạ đi ngủ thì tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, cô không vội cử động mà nhìn lại thời gian, sắp 12 giờ rồi.
Lúc này còn ai đến nữa chứ?
Trong lòng Yến Thanh Ti nghi vấn, cô không mở cửa ngay mà nhìn qua mắt mèo phía trên cánh cửa, bên ngoài là trợ lý mới của cô Tiểu Triệu.
Cô nhăn mày, giờ này Tiểu Triệu qua đây làm gì?
Yến Thanh Ti hỏi: “Ai vậy? Khuya thế này đến đây có chuyện gì?”
Tiểu Triệu đứng ngoài cửa nói: “Chị Thanh Ti em có chuyện gấn muốn nói với chị, chị có thể mở cửa ra giúp em không?”
Yến Thanh Ti không cửa động, cô cố ý tỏ ra rất buồn ngủ: “Chuyện gì vậy, không thể để ngày mai rồi nói được sao? Tôi sắp đi ngủ rồi.”
“Chị Thanh Ti em nói rồi em sẽ đi ngay thôi.”
Yến Thanh Ti do dự một lúc nhưng vẫn mở cửa ra, cô giơ tay lên ngáp một cái: “Chuyện gì vậy, nói nhanh lên!”
Tiểu Triệu mở miệng, mỉm cười nói: “Chị Thanh Ti, ông chủ đã đến, ông ấy muốn mời chị đi một chuyến.”