Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1962: Thật hối hận khi không đánh chết hắn ta


trước sau

Còn việc chuyện gì sẽ xảy ra sau khi nói dối, cô ta không hề biết hoặc có lẽ cô ta cũng không muốn biết đến.

Trong lòng cô ta vừa sợ hãi vừa tủi thân, đồng thời cũng cảm thấy Yến Thanh Ti và Nhạc Thính Phong hơi làm quá chuyện vì Yến Thanh Ti chẳng hề bị gì, chỉ là do nhà cô ta đang rất cần tiền, nếu không cô ta cũng chẳng dùng đến cách này.

Dù Tiểu Triệu cảm thấy rất tủi thân nhưng cô ta lại không dám nói ra, chỉ biết khóc nức nở, hy vọng Yến Thanh Ti sẽ tha thứ cho cô ta.

Nhạc Thính Phong vừa nghe liền biến sắc, anh ngay lập tức nghĩ đến gã đàn ông bẩn thỉu ở trong bãi đỗ xe kia, nếu như anh đoán không nhầm thì đại minh tinh mà hắn nói chắc chắn là Thanh Ti.

Nét mặt của Nhạc Thính Phong đột nhiên trở nên hung dữ: “Anh phải đi giết cái tên khốn kiếp kia, hắn ta dám đánh chủ ý lên người em!”

Yến Thanh Ti vừa nghe, dường như cảm thấy anh biết chuyện gì đó: “Chuyện gì vậy?”

Ánh mắt Nhạc Thính Phong lạnh lùng như dao, nhìn thẳng về phía Tiểu Triệu: “Cô nghĩ rằng mình chỉ nói dối mà chẳng làm điều gì ư? Tôi nói cho cô biết, không đơn giản thế đâu!”

Anh nắm chặt tay của Yến Thanh Ti: “Em ở đâu không được đi đâu hết, ai kêu cũng không được mở cửa, đợi anh quay lại, anh đi một lát rồi trở lại ngay.”

Anh không nói gì thêm với Yến Thanh Ti mà mở cửa đi thẳng về phía thang máy.

Trong lòng Nhạc Thính Phong bùng cháy lên một ngọn lửa tức giận không thể nào dập được, bây giờ anh cảm thấy hối hận tại sao lúc nãy không đánh chết tên khốn kiếp kia, hèn gì khi đi lên anh lại nhìn không vừa mắt hắn ta.

Nhưng khi Nhạc Thính Phong tức giận xuống lầu, thì lại phát hiện không có ai trong bãi đỗ xe, mà chỉ còn sót lại một vài vết máu nhỏ giọt.

Nhạc Thính Phong siết chặt nắm đấm, mẹ nó, để hắn ta chạy thoát rồi!

Nhạc Thính Phong lấy điện thoại ra và thực hiện một cuộc gọi

Anh phải tìm được tên khốn kiếp kia, anh phải xem kẻ nào sau lưng dám sử dùng thủ đoạn hèn hạ này với vợ anh.

Trong phòng, Tiểu Triệu vẫn
khóc nức nở trên nền nhà, nếu như không biết còn tưởng rằng Yến Thanh Ti đang trách phạt cô ta, cô ta nói: “Chị Thanh Ti, em không biết gì hết, em không biết gì hết....”

Yến Thanh Ti mặt vô biểu tình, cô rất ghét loại ngời như Tiểu Triệu, loại người nhát gan như cô ta không hề phạm lỗi gì to tát nhưng cô ta rất ích kỷ, tham lợi trước mắt và quan trọng nhất đó là...ngu xuẩn.

“Đúng vậy, cô không biế, cô cũng không muốn biết, cô cảm thấy mình chỉ nối dối vài câu mà thôi, nếu tôi tin thì tôi là kẻ ngốc, còn nếu tôi không tin thì cô chỉ phạm một lỗi vô cùng nhỏ thôi đúng không? Nhưng trước giờ cô không hề nghĩ, cũng không thèm nghĩ tới chuyện gì sẽ xảy ra khi tôi tin vào lời nói dối của cô chứ gì?”

Tiểu Triệu lắc đầu liên tục: “Không, không, chắc....sẽ không.....sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, chị Thanh Ti lợi hại như thế chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Yến Thanh Ti châm chọc: “Ha ha, tôi lợi hại sao? Dù tôi có lợi hại thế nào thì cũng chỉ là một người phụ nữ, cô cảm thấy nếu một mình tôi gặp phải chuyện nguy hiểm thì tôi sẽ thế nào?”

“Tôi....tôi.....”

Tiểu Triệu không dám ngẩng đầu, trước đây cô ta chỉ muốn nhanh chóng lấy được tiền, nhà cô ta đang rất càn tiền, vì nhà cô ta là điển hình của dạng trọng nam khinh nữ, tất cả phụ nữ trong nhà đều phải phục vụ hết mình cho đám đàn ông.

Nếu như là một người có não thì sau khi lớn lên chắc chắn sẽ biết phản kháng, nhưng người như Tiểu Triệu đã bị người nhà sai sử quen rồi nên cảm thấy việc giúp em trai mua nhà cưới vợ là chuyện đương nhiên. Vì trong đầu cô ta, vấn đề trọng nam khinh nữ đã ăn sâu vào trong gốc rễ, cô ta đã sớm quên phản kháng là gì.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện