Lí Nam Kha đột nhiên cất lên một giọng cười đầy châm chọc: “Ha ha cô...”
“Cô nghĩ rằng tình cảm của cô đối với Hạ Lan Phương Niên là tình yêu sao? Đó chỉ là một loại dục vọng chiếm hữu biến thái của côi mà thôi, bởi vì trái tim cô luôn nói với cô rằng đó là chỗ dựa duy nhất. Cha mẹ cô không đáng tin, cô chỉ có thể dựa vào anh trai mình, từ bé cô đã bắt đầu dùng tâm lý ám thị với mình, kiểu ám thị dài kỳ như vậy sẽ khiến cô tin tưởng cảm giác đối với anh cô chính là tình yêu.”
“Nhưng, là do cô ích kỷ, tự ti, không có cảm giác an toàn, cô sợ rằng không còn chỗ dựa duy nhất này cô sẽ khó lòng tồn tại được trên đời này.”
Cô vừa chưa nói xong thì Hạ Lan Tú Sắc đã kêu thét lên: “Tôi không có! Cô chẳng hiểu gì hết! Cô dựa vào gì mà đụng vào tình cảm của tôi, nếu như không phải vì cô, tôi và anh tôi vẫn sẽ giống như trước đây, tại sao cô lại xuất hiện, cô nến chết đi, chỉ cần cô chết rồi, tôi và anh tôi có thể về lại cuộc sống như trước đây!”
Hạ Lan Tú Sắc đột nhiên bật người dậy, nhào quá bóp chặt lấy cổ Lí Nam Kha, tay cô ta dùng sức rất mạnh, muốn bóp chết Lí Nam Kha. Cô ta cắn chặt răng, cả hai tay dùng hết sức mạnh của cả cơ thể, trong miệng cứ nói: “Tôi bóp chết cô! Bóp chết cô! Bóp chết cô!”
Ngay khi cô ta nhào qua, Yến Thanh Ti đã dùng sức kéo ra, nhưng cô lại không kéo được.
Hạ Lan Phương Niên giận dữ quát lên: “Cô buông tay ra!”
Hạ Lan Tú Sắc không chịu buông tay, Hạ Lan Phương niên đánh mạnh vào đầu cô ta, làm cô ta ngất đi.
Đôi tay bóp chặt lấy cổ Lí Nam Kha dần dần thả lỏng, cô bắt đầu ho lên, hít thở lấy từng ngụm không khí.
Hạ Lan Phương Niên ôm lấy co giúp cô thông khí: “Có sao không Nam Kha?”
Lí Nam Kha lắc đầu: “Không...sao....”
Cô liếc nhìn về phía Hạ Lan Tú Sắc đã hôn mê: “Cô ta....phải xử lý như thế nào?”
Hạ Lan Phương Niên chán
ghét liếc nhìn Hạ Lan Tú Sắc và nói: “Cô ta điên rồi!”
……
Hạ Lan Phương Niên đã biết nên xử Lý Hạ Lan Tú Sức như thế nào rồi, trước đây anh có thể kêu cô ra rời đi, cảnh cáo cô ta không được đến nữa.
Nhưng bây giờ, sau khi nghe xong những lời nói lúc nãy, anh sẽ không thả cô ta đi nhẹ nhàng thế đâu, nếu không thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Yến Thanh Ti vứt Hạ Lan Tú Sắc cho Hạ Lan Phương Niên, xử lý như thế nào, đó là chuyện của anh ta.
Quý Miên Miên và Yến Thanh Ti đi đến nhà họ Nhạc, cô muốn ôm Lý Hạnh Nhân, dĩ nhiên Mộ Dung Miên cũng phải đi theo rồi.
Trên đường về, Quý Miên Miên cảm thán: “Em thật sự không ngờ tới người Hạ Lan Tú Sắc thích lại là anh trai cô ta, nghe đến đã khiến em tê hết da đầu, thật khiến người ta cảm thấy không thể nào tin được.”
Yến Thanh Ti cười: “Chuyện này không có gì lạ, trên đời hạng người gì mà không có”
Sau khi tiễn nhóm Yến Thanh Ti đi, lại kêu cảnh sắt dẫn tên khốn kia đi, cho dù thế nào thì tội danh cưỡng hiếp của hẵn cũng không thể rửa sạch được.
Hạ Lan Phương Niên nắm chặt tay của Lí Nam Kha: “Đi thăm qua với cha mẹ trước đi nhé, chuyện này lát nữa sẽ nói với em sau.”
“Vâng”
Trong buổi hôm lễ hôm nay, Hạ La Tú Sắc đã gây ra chuyện, khiến cha mẹ Lí Nam Kha cảm thấy không được vui.
Sau khi giải quyết xong chuyện của Hạ Lan Tú Sắc, anh vội vàng qua trò chuyện với cha vợ.
Mặt Lý thị trưởng đen như đít nồi, đợi hai người đến mới lạnh lùng nói: “Chuyện gì đây? Lúc đầu cậu đã hứa gì với tôi? Một buổi hôn lễ đang yên đang lành lại bị phá thành nôi nỗi này?”
Mẹ Lí Nam Kha vội nói: “Đừng nóng giận, chuyện cũng không đến mức tồi tệ như thế.”