Cậu nhìn một lúc rồi nói: “Thật béo, như heo con, chỉ biết ăn ăn ăn thôi.”
Khóe miệng Yến Thanh Ti co giật, chỉ muốn xách Hạnh Nhân lên hỏi, béo ở chỗ nào? Béo chỗ nào chứ? Rõ ràng là hai cô nhóc rất đáng yêu đó biết không! Còn nói người ta giống heo, con có thấy con heo con nào lại xinh đẹp như thế không?
Cô còn hận không thể lén ôm hai đứa nhóc nhà Quý Miên Miên về nuôi nữa là!
Cô chọt vào đầu con trai mình: “Nói bậy gì đó, em gái xinh đẹp thế này, bình thường có có thấy qua chưa? Hôm hay mẹ dắt con đến là muốn nói cho con biết, sau này hai đứa sẽ là em gái của có đó biết chưa? Con làm anh trai phải biết bảo vệ chúng, không thể để người khác bắt nạt chúng được, có biết không? Đừng nghĩ rằng con càng có quyền bắt nạt hai đứa nó nhé!”
Lí Nam Kha nói, thật ra những đứa nhóc như Hạn Nhân, đã vào thời kỳ phản nghịch rồi, chúng không thích nghe lời người lớn nói đâu.
Quý Miên Miên cũng cảm thấy, Hạnh nhân không hợp với các bạn trong nhà trẻ, nhóc không chơi với anh, còn hay chọc giận những cô bé muốn chơi với nhóc. Phụ huynh những nhà đó đã chạy đến nói với cha của Hạnh Nhân nhiều lần rồi.
Yến Thanh Ti kêu anh dạy lại con nhưng Nhạc Thính Phong không để ý lắm, còn nói với cô rằng: “Lúc nhỏ anh cũng như thế, từ nhỏ đã không để ý với nữ sắc, con trai anh giống anh.”
Hạnh Nhân nhìn về hai đứa bị chọc đến cười khanh khách, bĩu môi nói: “Biết rồi, con sẽ miễn cưỡng bảo vệ chúng nó.”
Lần thứ hai gặp Tiểu Cửu là vào một năm sau.
Bộ phim Yến Thanh Ti tham gia được nhận một giải, là một giải rất quan trọng, cô kêu Quý Miên Miên đến xem cảnh cô lên nhận giải.
Vốn dĩ Quý Miên Miên tính dắt hai đứa nhóc đi theo, nhưng Mộ Dung Miên đột nhiên có chuyện rất quan trọng, phía công ty bên kia xảy ra một chút chuyện, thế là anh bắt buộc phải đi xử lý.
Hai ông bà nhà họ Lý lo lắng Quý Miên Miên sẽ không chăm sóc hết được cho hai đứa.
Nên Mộ Dung Miên đưa cô và Tiểu Cửu đến Lạc Thành, sau
khi giao cho Yến Thanh Ti mới rời đi trong lưu luyến.
Yến Thanh Ti vừa nhìn thấy Tiểu Cửu liền chạy tới, cuồi đầu hôn mấy cái lên mặt bé con.
Khi đến nhà họ Nhạc, Yến Thanh Ti cứ ôm Tiểu Cửu không chịu buông tay. Đợi khi Miên Miên đi vệ sinh cô mới hỏi Hạnh Nhân: “Hạnh con xem, để em gái nhỏ này làm vợ con nhé được không?”
Hạnh Nhân nhìn cô nhóc đang gặm ngón tay, cả khuôn mặt thể hiện lên sự ghét bỏ, nhưng khi nhìn vào đôi mắt tròn to của bé cưng, cậu khựng lại một chút rồi nói: “Miễn cưỡng chấp nhận.”
Nói xong cậu lại nhìn Tiểu Cửu, nói thầm: Ừm, cũng tạm được, dù sao cũng dễ thương hơn một chút so với lần gặp trước.
Yến Thanh Ti xem chút là giơ tay ra vò lấy đầu con trai cô, ánh mắt kiểu gì đây, “miễng cưỡng chấp nhận?” Bé con dễ thương xinh đẹp thế này mà còn kêu “miễn cưỡng chấp nhận”, vậy cái gì mới được gọi là xinh đẹp?
Yến Thanh Ti véo mặt con trai mình: “Con có biết thế nào gọi là xinh đẹp không? Nhóc con! Tiểu Cửu nhà chúng ta xinh đẹp như thế, con nhìn Tiểu Cửu đi, cặp mắt này, cái mũi này, cái miệng dễ thương này. Dễ thương đến nỗi mẹ muốn nhét con lại vào bụng rồi biến con thành Tiểu Cửu.”
Hạnh Nhân thời dài: “Miễn cưỡng xinh hơn một chút so với những bé gái trong nhà trẻ.”
Đợi sau khi Quý Miên Miên bước ra, Yến Thanh Ti mới hắng giọng, tạm thời không dám cho Quý Miên Miên biết cô đang có ý đồ với con gái nhà người ta, nếu không, lỡ đâu Quý Miên Miên lại không muốn dắt con đến gặp con trai cô thì biết tính sao?”
Cô thả Tiểu Cửu xuống rồi nói với Hạnh Nhân: “Dẫn em gái ra ngoài chơi, không được bắt nạt em đó biết chưa?”
Hạnh Nhân trợ mắt: “Con là loại người đó sao?”
Yến Thanh Ti....