Hai vợ chồng Yến Tùng Nam nghe thế lửa giận bốc lên ngùn ngụt, thật quá mất mặt, trên đời này tại sao lại có đứa đê tiện đến thế, chẳng trách nó về nước mà dám công khai xuất hiện, hoá ra đã có Nhạc Thính Phong đứng sau chống lưng nó, giờ cả Lạc Cẩm Xuyên cũng đối xử khác biệt với nó.
Nếu như Yến Thanh Ti thật sự có Nhạc Thính Phong làm chỗ dựa, vậy bọn họ giờ cũng không thể tuỳ tiện động đến con nhỏ này được nữa.
Diệp Linh Chi tức đến mức những nếp nhăn trên mặt càng lúc càng nhiều: “Cẩm Xuyên là bạn trai của chị mày, Nhạc Tổng là người đàn ông của cô mày, Yến Thanh Ti mày còn biết xấu hổ là gì không? Một đứa con gái đê tiện đến mức như mày, đừng hòng bất kì một người đàn ông nào coi trọng mày.”
Đám người nhà họ Yến càng tức điên lên, Yến Thanh Ti càng vui vẻ, cô ngả đầu lên vai Lạc Cẩm Xuyên, yêu kiều nép vào ngực hắn ta: “Nhưng tôi đê tiện thế đấy thì sao nào? Hơn nữa tôi càng cảm thấy anh rể thích tôi hơn mà? Chị ta ấy à không xinh đẹp như tôi, dáng người cũng không đẹp bằng tôi, chị ta sao so được với tôi, anh nói xem có đúng thế không anh rể?”
Lạc Cẩm Xuyên nhấc cằm Yến Thanh Ti lên: “Cô tự tin quá nhỉ.”
Yến Thanh Ti chớp chớp mắt: “Đó cũng là do anh rể cho mà.”
Yến minh châu miệng mắng ‘đồ đê tiện’, giãy ra khỏi tay Diệp Linh Chi, cô ta sắp điên rồi, thật sự sắp điên rồi.
Diệp Linh Chi và Yến Tùng Nam vội vã kìm chặt lấy cô ta: “Minh Châu, bình tĩnh… bình tĩnh đi con…”
Đúng vào lúc này, giai điệu khiêu vũ vang lên, Yến Thanh Ti ngẩng đầu hỏi: “Anh rể, không mời tôi nhảy một điệu sao?”
Lạc Cẩm Xuyên bình tĩnh nhìn cô không nói gì.
Diệp Linh Chi vội vã nói: “Cẩm Xuyên, cháu hãy nghĩ đến Minh Châu, con bé mới là bạn gái của cháu.”
Yến Minh Châu nước mắt rơi như mưa: “Anh Cẩm Xuyên, anh là của em mà, anh là bạn trai của em mà, sao anh có thể vứt bỏ em mà ở cạnh đứa đê tiện như cô ta.”
Không ngờ rằng Lạc Cẩm Xuyên lại không thèm để ý đến cô ta, chìa tay về phía Yến Thanh Ti: “Được!”
Yến Thanh Ti đặt tay vào lòng bàn tay của Lạc Cẩm Xuyên, cùng gã bước về
phía sàn nhảy, trong khoảnh khắc xoay đi ấy, cô khiêu khích nhìn về phía ba người nhà họ Yến, ánh mắt chứa đầy sự gian ác.
Cô nghĩ rằng tôi chỉ đấu võ mồm với cô với cô thôi sao? Đừng ngây thơ thế chứ.
Từ nay trở đi tôi sẽ khiến cả nhà các người không được yên bình.
Lạc Cẩm Xuyên ôm eo Yến Thanh Ti bắt đầu khiêu vũ.
“Đem tôi ra làm cái cớ có thuận tay hay không?”
Yến Thanh Ti cười đến ngọt ngào: “Lẽ nào anh rể không muốn hay sao?’
Lạc Cẩm Xuyên cảm giác được lúc này anh ta rất muốn bóp chết cô.
“Tôi thuận tay hơn hay là Nhạc Thính Phong thuận tay hơn?”
Yến Thanh Ti cong cong đôi môi đỏ mọng: “Đương nhiên là….”
Cô cố tình kéo dài câu sau không cho anh ta biết: “Anh đoán xem!”
Hết một điệu nhạc, Yến Thanh Ti nhìn thấy Thanh Ngọc Dao thấp thoáng sau đám người, ánh mắt hai người gặp nhau từ xa liền hiểu ngầm lẫn nhau.
Thanh Ti buông Lạc Cẩm Xuyên ra: “Tôi vào phòng vệ sinh dặm lại phấn đã, anh đừng chạy mất với tiểu yêu tinh khác nhé!”
Lạc Cẩm Xuyên cười khinh bỉ: “Còn có ai yêu tinh hơn cô à?’
“Nói cũng phải nhỉ.”
Yến Thanh Ti nháy mắt với anh ta, quay người đi luôn.
Yến Thanh Ti đi thẳng đến chỗ Diệp Linh Chi đang đứng, thân thiết khoác tay bà ta: “Dì à, chúng ta cùng đến phòng vệ sinh đi, chúng ta đã rất lâu rồi không gặp nhau nhỉ, con có nhiều điều muốn nói với dì lắm đấy.”
Cô lại quay ra nói với Yến Minh Châu: “Chị à, tôi có lòng tốt cho chị một cơ hội nói chuyện riêng với bạn trai chị đấy.”
Diệp Linh Chi đang muốn dạy dỗ cô, vừa đến phòng vệ sinh, nét mặt liền thay đổi ngay tức khắc: “Yến Thanh Ti mày lập tức cút ngay cho tao, cách xa Lạc Cẩm Xuyên ra, nếu không thì đừng có trách tao độc ác.”
Yến Thanh Ti cười ha hả: “Chỉ cần tôi muốn, bạn trai của con gái bà lập tức sẽ rơi vào tay tôi.”
——