Yến Minh Châu khóc lóc nói: “Bác gái, bác ơi, nó vu oan cho cháu, cháu bị oan thật mà, cháu không làm những chuyện đó…..cháu thực sự không có mà…”
Yến Minh Châu đã bị đả kích đến mức sụp đổ hoàn toàn, cô ta không biết nên nói cái gì, chỉ có thể một mực kêu mình bị oan, cô ta hiểu rất rõ, những gia đình có tiền không chỉ yêu cầu về gia thế của người con gái mà còn phải có cả phẩm hạnh tốt đẹp nữa, một khi họ tin vào những gì mà Yến Thanh Ti nói, cô ta vĩnh viễn đừng mong bước chân vào nhà họ Lạc.
Mặc kệ Yến Minh Châu giờ có ba hoa chích choè gì nữa cũng vô dụng, có tờ giấy chẩn đoán đó cộng thêm Yến Thanh Ti nói có sách mách có chứng, cha mẹ Lạc Cẩm Xuyên tuyệt đối sẽ không bao giờ tin cô ta nữa.
Bà Lạc nhìn tờ giấy chẩn đoán cái vẻ đoạn mạo trên mặt bà ta sắp nứt ra đến nơi, vốn dĩ bà ta cũng khá thích Yến Minh Châu, cảm thấy gia thế của con bé này không tồi, rất biết cách lấy lòng bà, lần trước con trai đòi chia tay với con bé này, bà còn ngăn cản nó, không cho phép nó chia tay.
Giờ một tờ giấy chẩn đoán cũ kĩ năm xưa đã trần trụi giáng một cái tát vào bản mặt già nua của bà ta, bà ta tưởng rằng dù cho không phải là một tiểu thư nhà danh giá cũng phải là một thiên kim nhà giàu có, lại không ngờ rằng cô ta lại là một đứa con gái phóng túng, đời tư hỗn loạn, thay bạn trai như thay áo.
Sắc mặt ông Lạc âm tàn, phẫn nộ quát Lạc Cẩm Xuyên: “Con xem con tìm cái thứ gì về đây này, thứ con gái lăng loàn này suýt nữa thì vào nhà họ Lạc, ngay lập tức xử lí đi, đừng để ta nhìn thấy cô ta nữa.”
Lạc Cẩm Xuyên cười lạnh: “Tôi muốn chia tay, nhưng các người đâu cho tôi chia tay với cô ta.”
Nghe được những chiến tích chói lọi một thời của Yến Minh Châu, ngoài trừ sự ghê tởm ra thì Lạc Cẩm Xuyên chẳng cảm thấy gì nữa cả, ngược lại anh ta còn thấy nhẹ nhõm hơn, cuối cùng anh ta cũng có thể dứt khỏi người phụ nữ này rồi.
Nhưng mà cứ nghĩ đến bản thân yêu đương với Yến Minh Châu hơn ba năm trời, mà anh ta lại là người bạn trai thứ hai mươi của cô ta, hoặc có thể còn nhiều hơn nữa, Lạc Cẩm Xuyên lại cảm thấy buồn nôn, chỉ cần nhìn Yến Minh Châu thôi đã thấy cô ta thật dơ bẩn.
Yến Thanh Ti nhìn thấy biểu cảm như thể ăn phải phân của bọn họ, trong
lòng cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Cả nhà họ Yến người dễ dàng bị công phá nhất chính là Yến Minh Châu, tách hai vợ chồng nhà họ Yến ra, không có ai giúp đỡ Yến Minh Châu, nhân lúc đó có thể một lần là đập chết Yến Minh Châu.
Đối phó với nhà họ Yến, cô đâu phải là cái loại chỉ biết ào ào xông lên, tách rời đánh lẻ mới là cách chính xác nhất.
Yến Minh Châu kéo tay áo Lạc Cẩm Xuyên đau khổ van vỉ: “Cẩm Xuyên, Cẩm Xuyên đừng mà… đừng mà, trước đây quả thật em đã từng có bạn trai, nhưng căn bản là không nhiều như Yến Thanh Ti đã kể đâu, nó là người như thế nào, chẳng lẽ anh còn không biết sao, nó là một kẻ lừa đảo, nó đang trả thù em đấy thôi… Cẩm Xuyên, em yêu anh, em thật sự rất yêu anh, anh tha thứ cho em đi mà.. em van anh…”
Thanh Ti cười đến càng ngọt ngào xinh đẹp, cuộc đời này cô chưa bao giờ thấy Yến Minh Châu thấp kém đến thế này, thật quá đã.
Lạc Cẩm Xuyên chẳng chút thương xót rút tay lại, anh ta gọi bảo vệ đến: “Cô Yến đây bị bệnh rồi, đưa cô ta đến bệnh viện ngay đi.” Thực chất là vội vàng đuổi cô ta đi.
Đối với Yến Minh Châu, anh ta đã sớm chán ghét cô ta đến cực điểm rồi.
Yến Minh Châu khóc nhoè nhoẹt hết cả phấn son, mascara hoà cùng nước mắt chảy xuống thành hàng, mọi người nhìn vào vừa buồn cười vừa đáng thương, cô ta kêu lên: “Cẩm Xuyên…Cẩm Xuyên….”
Hai người bảo vệ lôi cô ta đi ra ngoài, Yến Minh Châu quay lại hét lên: “Yến Thanh Ti, con tiện nhân… tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu…”
Yến Thanh Ti vẫy tay với cô ta: “Chị đi vui vẻ nhé, không cần lo lắng cho anh rể đâu, em sẽ giúp chị chăm sóc tốt cho anh ta.”
Yến Minh Châu, cô yêu Lạc Cẩm Xuyên, tôi khiến cho anh ta không yêu cô.
Cô muốn gả vào nhà họ Lạc, tôi càng không thể để cô được mãn nguyện.
Cô hưởng thụ tiền tài của nhà họ Yến, tôi liền khiến nhà họ Yến táng gia bại sản.
Cuộc sống tươi đẹp rực rỡ hơn hai mươi năm qua của cô cũng đã đến lúc hạ màn rồi, bóng tối tàn khốc còn thừa lại cô cứ từ từ mà thưởng thức, còn rất nhiều đấy.