Cảnh sát mặc kệ: "Sự tình còn chưa điều tra rõ ràng, bà không thể kết tội người khác được, cho dù bà có lý nhưng không nên ra tay độc ác như vậy, nhất là khi cô ta nói cô ta đang mang thai, bà vẫn cứ đánh như thế là cố ý đả thương người khác."
Cảnh sát dẫn Diệp Linh Chi đi cũng thuận tiện dẫn những nhân chứng nhiệt tình đi cùng.
Màn kịch khôi hài này cũng đã kết thúc, những người tham gia cũng chưa muốn rời đi, họ đang chờ màn kế tiếp.
Lãnh Nhiên đi tới: "Chị Thanh Ti, chúng ta đi thôi."
Lãnh Nhiên rất nghe lời Yến Thanh Ti, chỉ đứng quan sát, thấy Yến Thanh Ti gặp nguy hiểm cũng không tiến lên.
Xem xong màn kịch vừa rồi, cậu cũng hiểu bảy tám phần, giờ đã kết thúc cậu cần nhanh chóng dẫn người rời đi, ai biết sau sẽ lại xảy ra chuyện gì, chị Mạch gọi điện nãy giờ, cũng phải bảy tám cuộc, không ngừng hỏi tình huống bên này.
Mọi chuyện thành công một cách tốt đẹp, Yến Thanh Ti cũng muốn rời đi.
"Ok, đi thôi."
Hai người chuẩn bị rời đi thì bị ông Lạc ngăn lại.
"Đứng lại."
Yến Thanh Ti xoay người lại, mỉm cười nói: "Không biết ngài Lạc đây có cái gì chỉ giáo?"
Lạc Cẩm Xuyên sắc mặt có chút phức tạp nhìn Yến Thanh Ti, lúc nãy cô vẫn còn gọi cha anh bằng bác, giờ xong việc lại trở mặt gọi là ngài, kéo khoảng cách giữa hai người ra ngàn dặm.
Đối với anh ta cũng như vậy, lúc lợi dụng anh ta thu thập Yến Minh Châu thì kéo tay thân thiết, xong việc rồi chẳng thèm nhìn anh ta lấy một cái.
Trong lòng Lạc Cẩm Xuyên dâng lên một cơn tức giận, Yến Thanh Ti dựa là cái gì mà cho rằng có thể tùy tiện lợi dụng anh? Hơn nữa mục đích cô đến buổi tiệc của Lạc gia là phá hoại, khiến cho gia đình anh mất mặt, cơn tức trong lòng anh lại càng mãnh liệt.
Biết rõ cha mình muốn tính sổ Yến Thanh Ti, anh cái gì cũng không nói.
Ông Lạc lạnh lùng: "Cô Yến, Lạc gia chúng tôi không thù không oán gì với cô, cô phá tanh bành buổi tiệc nhà chúng tôi rồi cứ thế nhẹ nhàng mà đi
sao?"
Ông Lạc dù gì cũng là người làm ăn, ánh mắt sắc bén, gây áp lực cho người khác.
"Ngài Lạc thật biết đùa, chuyện này có liên quan gì tới tôi?"
"Tôi có căn cứ để hoài nghi những việc này là do cô bày ra."
Yến Thanh Ti đảo mắt qua Lạc Cẩm Xuyên: "Ngài Lạc đề cao tôi quá, tôi mà lợi hại như vậy đã sớm chơi lại con trai nhà ngài rồi, còn ở nhà ngài làm mưa làm gió nữa cơ."
Ông Lạc uy hiếp: "Cô Yến cô cũng biết Lạc gia chúng tôi ở Lạc Thành cũng có chút mặt mũi, cô phá hư hình ảnh của Lạc gia như vậy thì phải công khai lên tiếng xin lỗi chúng tôi, thừa nhận mọi chuyện là do cô bày ra, tất cả chuyện này không có quan hệ gì với Lạc gia."
Bữa tiệc đã bị phá tanh bành giờ chỉ còn tìm cách cứu chữa thôi, ông Lạc biết Yến Thanh Ti là nghệ sĩ, mà nghệ sĩ thi lại có sức ảnh hưởng với quần chúng, không chừng còn giúp đề cao hình ảnh của Lạc gia.
Yến Thanh Ti châm chọc: "Xin lỗi, mặt mũi của ông còn chưa lớn đến mức độ ấy đâu, tiểu Lãnh, chúng ta đi."
Ông Lạc quát: "Trước khi công ty đại diện cô đăng lời xin lỗi và giải thích mọi chuyện thi đành để cô Yến ở lại đây vậy, mấy người dẫn cô Yến vào trong nghỉ ngơi."
"Tôi xem xem, ai dám động vào cô ấy."
Một giọng nói đột nhiên vang lên, phảng phất mang theo một áp lực vô hình khiến cho người khác không kìm được mà cúi đầu.
Yến Thanh Ti quay phắt lại nhìn hình bóng người đang đi tới, trong lòng cô thầm than một tiếng: Anh ta, cuối cùng cũng tới!